Vào buổi trưa hôm đó, mọi người rời khỏi bàn để đi ăn, tiểu cô nương quay đầu cười với hắn: “Ta là nhị cô nương Hứa gia Hứa Đường Miên, còn có thể gọi A Cẩm, năm nay bảy tuổi, ngươi thì sao?” Hứa Đường Miên tỏ thiện ý với bạn cùng bàn.
Tả Triều Chi không dám nhìn về hướng nàng, cũng không đáp lại, chỉ thu dọn đồ đạc của hắn, ngay khi Đường Miên nghĩ rằng hắn sẽ không đáp lại, hắn mới thì thào đáp: “Tả Triều Chi, mười tuổi.” Nói xong hắn nói tiếp: “Thất lễ rồi.” Hắn nhanh chóng rời khỏi lớp học, định tìm một chỗ để trốn.
Có một quán ăn gia tộc, nhưng mà Tả Triều Chi cố gắng không đi đến đó. Trên người hắn không có tiền, ngay cả tiền mua một bát mì cũng không trả nổi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc nào hắn cũng đói bụng, đợi đến buổi tối về viện lãnh phần cơm tối. Người bình thường một ngày hai bữa cơm là chuyện bình thường, chỉ có người giàu mới có thể một ngày ba bữa, nhưng cơ thể đang trong giai đoạn phát triển, khẩu phần ăn như vậy thật sự quá ít, khiến hắn vừa cao vừa gầy.
Từ lúc hai người ngồi cùng bàn, đến giờ Ngọ thì chào tạm biệt, đến giờ Mùi thì tiếp tục học hành, liên tục vài ngày đều như vậy.
Đến một ngày, tiểu cô nương gọi hắn vào lúc nghỉ ngơi buổi trưa: “Triều Chi ca ca, mấy ngày nay được ngươi giúp đỡ, hay là đến nhà ăn chung đi. Nghe nói hôm nay gói sủi cảo, ta cũng không ăn hết một phần, hay là chúng ta ăn chung một phần đi?” Đường Miên đã chú ý đến việc nhiều ngày liên tục không thấy hắn đến nhà ăn. Có lúc đọc sách vào buổi chiều, có thể nghe thấy tiếng bụng hắn đói đến mức kêu thành tiếng.
Thật ra Đường Miên chưa bao giờ phải chịu cảnh đói, nhưng nàng luôn cho rằng, để bụng đói có lẽ không tốt lắm. Nàng suy nghĩ mấy ngày nay, tìm đủ mọi cớ, lôi kéo hắn muốn chia phần ăn cùng nhau.
Lý trí của Tả Triều Chi cho rằng hắn nên từ chối, nhưng sau khi thấy nụ cười xán lạn trên gương mặt tiểu cô nương, đầu óc mê muội, lời từ chối đến bên miệng lại biến thành một chữ: “Được.”
Từ đó về sau, hai người xuất hiện cùng với nhau nhiều hơn, Đường Miên luôn kêu rằng nàng không ăn hết phần ăn của nhà ăn, nhưng Tả Triều Chi biết mỗi lần nàng đều cố ý gọi thêm rất nhiều món, thậm chí nhà ăn còn đặt ra tiêu chuẩn đặc biệt, làm cho nàng những món ăn từ thịt. Nếu bạn có đọc bản dịch này ở trang reup rồi thì cũng nhớ qua trang chủ Luvevaland.co để ủng hộ view cho team mình nha.
Nhiều năm qua, hắn chưa