Cơ thể Đường Miên rất mệt mỏi, trong lúc hoảng hốt ngẩn ngơ, nàng rơi vào trong một giấc mộng tối tăm giống như không gian âm u nàng từng ở trước khi sống lại, nàng không nhìn thấy bất kỳ vật gì, chỉ có thể đi lại dò dẫm lung tung, trước mắt nàng bỗng xuất hiện một chùm sáng, trong lòng nàng quá đỗi vui mừng, nàng bước tới gần mới phát hiện ra mình đang băng qua một dòng nước đen.
Đường Miên chần chừ, nàng không biết bơi, mặc dù trông có vẻ như nước cũng không sâu nhưng nàng không bơi được.
Ngay lúc nàng đang do dự phân vân thì bên bờ bỗng xuất hiện một bóng người quen thuộc. Tả Triều Chi đang đứng ở đó nhìn nàng với vẻ thờ ơ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng hạ quyết tâm, xách cao làn váy, chạy chậm qua dòng nước đen, bọt nước bắn tung tóe lên váy nàng cũng không để ý.
“A Triều, A Triều…” Nàng vừa chạy vừa gọi, cố gắng tăng tốc nhanh hơn nhưng nước càng ngày càng chảy xiết, chiếc giày thêu của nàng bị dòng nước cuốn trôi, chân nàng lảo đảo, nàng nhếch nhác ngã ùm xuống dòng nước đen, cơ thể vừa ướt vừa lạnh, trong lòng nàng thấy hơi tủi thân. Vì sao Tả Triều Chi không làm gì hết? Nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn.
Tướng mạo của hắn vẫn y như trong trí nhớ của nàng nhưng ánh mắt lạnh lùng hung ác của hắn lại là điều nàng thấy hết sức lạ lẫm, người nam nhân trước mặt vừa quen vừa lạ khiến lòng nàng cảm thấy khủng hoảng hơn bao giờ hết, nàng phải đối diện với nỗi sợ lớn nhất của nàng những năm gần đây.
Nàng không ngừng khoác những lớp trang bị lên người mình chỉ bởi vì nàng cảm thấy nàng không hề xứng với hắn một chút nào, trong lòng nàng sợ hãi, sợ rằng một khi nàng thừa nhận nàng thích hắn thì không cách nào đối mặt nổi với sự căm hận của hắn.
“Triều Chi ca ca...” Nàng đưa tay ra, gọi bằng giọng mềm mại yếu đuối. Trước đây chỉ cần nàng tỏ ra đáng thương như thế này nhìn hắn, thì cho dù hắn biết nàng làm gì hắn cũng chỉ thở dài xông pha khói lửa vì nàng.
Nàng hoang phí hết tình yêu hắn dành cho nàng, bây giờ nàng rất hối hận, nàng không biết hắn còn thích nàng bao nhiêu.
Tả Triều Chi nghe thấy nàng gọi nhưng hắn chỉ nhíu mày bật cười một tiếng.
Mặt nước xuất hiện một xoáy nước, Đường Miên hụt chân bị hút vào trong xoáy nước kia. Tả Triều Chi chỉ lạnh lùng đứng bên bờ nhìn nàng bị xoáy nước cuốn đi thật xa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“A Triều, A Triều...” Nàng hốt hoảng la lên, người khi chìm khi nổi, miệng uống phải bao nhiêu là nước.
“Nàng cho rằng ta không biết sao? Nàng cho rằng ta không biết nàng đã lén giấu ta làm những gì sao? Hứa Đường Miên, nàng đi chết đi!” Giọng nói của Tả Triều Chi đầy hung ác, căm hận.
“Đừng, đừng...” Đường Miên khóc, giọng nàng nghe khi được khi mất: “Ta không cố ý! Ta không cố ý!”
Giấc mộng trở nên nặng nề, giữa bóng tối và ánh sáng, giữa mê và tỉnh, Đường Miên hét to: “Đừng!”
Nàng bật người dậy, không ngờ lại không bật dậy được mà lại nghe thấy tiếng kim loại va chạm với nhau kêu leng keng văng vẳng trong đầu nàng.
Nàng mở to mắt cố gắng nâng người lên hết mức có thể trong