Mặc dù từ đầu tới cuối vẫn chưa giải tỏa được khúc mắc trong lòng, nhưng hai người cũng được coi là bước đầu có được ý thức chung trong việc chung sống hòa bình, cuối cùng cũng có được một đêm ngủ ngon. Trời vừa tảng sáng, Đường Miên đã thức dậy, nàng dậy sớm hơn Tả Triều Chi đã rất nhiều lần, chỉ là sau đó nàng vẫn bị hắn gắt gao ôm chặt.
Ngủ thêm một lúc nữa mới nghe thấy tiếng Tả Triều Chi từ đỉnh đầu vang lên, chất giọng ngái ngủ của hắn hơi khàn, nghe rất hấp dẫn.
Đường Miên mở mắt ra: "Ta muốn tiễn chàng." Nàng tỉnh dậy, bước qua người Tả Triều Chi, định bụng xuống giường chuẩn bị y phục cho hắn, không ngờ lại bị hắn kéo lại ôm vào lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng khó trách người thê tử bình thường muốn nằm bên ngoài, nằm bên trong thì làm sao hầu hạ phu quân tắm rửa được?
"Để ta ôm nàng một lát nữa." Hắn làu bàu, rõ ràng mấy ngày nay hắn không ngủ ngon rồi, giọng điệu có hơi bực bội, Đường Miên ngoan ngoãn không động đậy, bàn tay to lớn của hắn véo nhẹ hai cái vào eo nàng, sau đó hắn lại nhắm mắt tựa vào ngực nàng.
Đường Miên cảm thấy vị trí hắn nằm không được đúng lắm, nhưng lại không nhẫn tâm quấy rầy giấc ngủ ngon của hắn, nàng để hắn ôm mình gần nửa canh giờ, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đẩy hắn ra: "A Triều, hôm nay có triều hội."
Tả Triều Chi lại mở mắt ra lần nữa, ánh mắt vẫn còn hơi mơ màng, một Tả Triều Chi như này đâu giống sát thần Tu La có thể khiến người Đột Quyết sợ mất mật chứ, chỉ giống một nam nhân bình thường thích rúc vào ngực thê tử của mình để ngủ thôi.
Tả Triều Chi lập tức thanh tỉnh, lại ảo não phát hiện ra bản thân chưa thay đổi được một chút nào, rõ ràng người nằm bên cạnh không thể tin tưởng được, vậy mà nằm bên cạnh nàng, đối với hắn mà nói lại vô cùng an yên giống như đang ở trên một cảng tránh gió.
Đường Miên không cho Tả triều Chi thời gian nghĩ ngợi lung tung, nàng với tay kéo chiếc chuông báo ở đầu giường, kêu người mang đồ ăn tới, Tả Triều Chi lại khá thờ ơ, bình thường thức ăn mà hắn ăn đều tùy theo thói quen của phương Bắc, vấn đề ăn thật nhiều để no bụng cũng có thể giải quyết được.
Trên người Đường Miên còn đang khoác tẩm y, nàng đã bắt đầu bận rộn, đầu tiên là múc cho hắn một bát cháo nóng hổi, lại đưa bánh bao cho hắn ăn: "Hay là sau này ăn cái khác đi?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ta đã ăn suốt mười năm rồi."
Đường Miên lộ vẻ mặt ngượng ngùng, cái này chính là khởi đầu mới, nàng bị kích động, bèn quyết tâm: "Từ nay trở đi, ta sẽ học làm một người thê tử thật là tốt!"
Thời gian cách xa đã mười năm, vậy mà vẫn khá khiến người ta cảm động đó!
Tả triều Chi húp một ít cháo vốn là chuẩn bị cho Đường Miên, dạ dày cũng dễ chịu hơn bình thường rất nhiều, cũng ngầm thừa nhận.
Dùng xong bữa sáng, hắn mới đi tắm, đây là thói quen suốt bao nhiêu năm hành quân của hắn, cũng không có chỗ nào mà Đường Miên có thể nhúng tay vào, điểm khác biệt duy nhất đó là nước dùng để rửa mặt là nước ấm.
Mấy ngày này, Đường Miên đã quen với triều phục mà Tả Triều Chi thường mặc, cho nên nàng rất nhanh đã sửa soạn xong trang mục mũ miện cho hắn. Sau khi hắn mặc y phục chỉnh tề, Đường Miên mới lấy ra một chiếc hà bao nàng đã làm xong, tự mình thắt nó vào thắt lưng cho hắn.
Tả Triều Chi hơi hơi cụp mi, hồi lâu sau mới nắm chặt hà bao trong tay, hắn biết dạo này nàng bận rộn chuẩn bị đồ cưới, nhưng lại không ngờ nàng vẫn có thời gian thêu cho hắn hà bao này, một chiếc hà bao hắn đã chờ đợi suốt mười năm.
Tuyết liễu.
Đột nhiên, trong đầu Tả Triều Chi hiện lên hình ảnh Tiểu Đường Miên lúc bảy tuổi, trên đầu nàng cài một cành tuyết liễu, đã bao nhiêu lần chết đi sống lại với nhau, hắn đều nhớ tới nàng, cho nên mới có được thành tựu sau này.
Hắn nghĩ nếu năm đó mình ở lại thì liệu rằng có thể khiến nàng yêu hắn hay không?