Vương Phủ cũng có quy mô nhất định, cho nên tính ra thì diện tích vẫn rất rộng lớn. Kiến trúc bên trong đúng theo quy củ, kiến tạo cũng không có gì mới mẻ hơn phủ Đại tướng quân, thậm chí còn không sánh bằng phủ Thượng Thư mà trước đây Hứa Đường Miên từng ở. Thuộc hạ bên trong Vương Phủ không nhiều, phong cảnh được kiến tạo theo kiểu tự nhiên hoang sơ, lúc cả hai đi qua cây cầu hình vòm cũng có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách, trên mặt nước hay trên mặt cầu đều được phủ một lớp tán cây bạch quả, Tả Triều Chi xách theo đèn, ánh đèn kết hợp với ánh trăng tạo ra một vẻ đẹp sân vườn tĩnh mịch lạ thường.
"Xem ra tẩu tử đã ổn nhiều rồi, đa tạ." Kiếp trước, ngoại trừ chuyện Đường Miên tự vẫn ra, điều tiếc nuối lớn nhất của Tả Triều Chi chính là phu thê Cung Vương.
Hắn không thể bảo vệ Cung Vương, mà sau khi Cung Vương chết thì Ngu Kiều cũng đâm đầu vào quan tài mà chết. Tuy rằng sau đó hắn đã giết chết kẻ đã mưu hại Cung Vương, nhưng mà có vài tên quyền thế quá mức cao lớn, phải tốn nhiều năm sau thì hắn mới có thể xử lý hết bọn chúng. Cuối cùng lại nhờ vả không đúng người, gián tiếp tạo ra kết cục bị lưu vong của mình và Đường Miên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đây là chuyện nên làm mà." Đường Miên thở dài, nàng vẫn cảm thấy hổ thẹn vì năm đó không thể ở bên cạnh giúp đỡ Ngu Kiều. Mặc dù bi kịch của phu thê Cung Vương không thể đổ lên đầu của nàng, nhưng mà nàng lại vẫn cảm thấy dù mình không giết bá nhân, nhưng bá nhân lại vì mình mà phải chết.
"Vương phi vô cùng đáng yêu, ngày xưa là ta không để ý tới. Về sau người nhà của A Triều chính là người nhà của ta, ta sẽ bảo vệ họ." Đường Miên chân thành nói, nàng đã từng nghĩ mình có rất nhiều bằng hữu tốt, nhưng mà lúc nàng gặp rủi ro mới biết không có người nào là chân thật cả. Từ sau khi ở cạnh Ngu Kiều, nàng mới cảm nhận được phần nào lòng chân thành và bao dung.
Thiết nghĩ Ngu Kiều đã có nghe qua rất nhiều lời đồn đại thất thiệt về nàng rồi, nhưng mà nàng ta vẫn tình nguyện đối xử với nàng rất chân thành. Dùng hai mắt để nhận định đó là một người như nào, trước sự chân thành của Ngu Kiều, Đường Miên cảm thấy rất đỗi mặc cảm.
Tả Triều Chi cúi đầu nhìn nàng, không hiểu sao trong lòng dâng lên một cỗ xúc động. Nhưng mà hắn không có biểu hiện ra ngoài mặt, chỉ là khẽ gật đầu rồi lẳng lặng đi theo về phía trước.
Đường Miên cũng không bất ngờ trước sự lạnh nhạt của hắn, nàng biết để làm dịu đi nỗi đau trong lòng hắn cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, hiện tại vẫn còn đoạn đường chông gai rất dài. Chỉ là nàng muốn lần này sẽ cố gắp đi cùng hắn tới cuối cùng, cho dù kết cục có ra sao đi nữa. Nàng muốn đi chậm hơn hắn, không muốn để hắn tiễn mình, không để hắn phải rơi lệ nữa.
Viện Ngọc Hành là nương theo sở thích của Tả Triều Chi mà xây dựng, khắp cả viện đều phảng phất một kiểu giản dị mộc mạc, giữ lại dáng