Tống Châu làm xong bữa sáng đi gọi Lục Áo, thấy cậu còn đang ngủ, nhịn không được mà hôn hôn cái trán cậu, nhỏ giọng gọi cậu dậy ăn sáng.
Lục Áo thật sự rất mệt, lơ mơ đáp lời lại ngủ tiếp.
Đợi đến khi hơn 10 giờ sáng, cậu mới triệt để tỉnh ngủ.
Sau khi tỉnh dậy trong nhà không một bóng người, Tống Châu đã đi làm, Cát Nhiễm Châu thế mà không có ở đây.
Lục Áo cau mày đi dạo một vòng quanh nhà rồi đi ăn sáng.
Bữa sáng là món cháo hải sản, món cháo thanh đạm dễ tiêu, nhưng mùi vị rất ngon.
Lục Áo mở điện thoại.
Tống Châu nhắn rằng cậu hãy nghỉ ngơi cho tốt.
Cát Nhiễm Châu thì chắn rằng đi chơi cùng bạn cậu.
Lục Áo trả lời Tống Châu bằng một cái biểu tượng cười tủm tỉm xong, cậu nhắn Cát Nhiễm Châu: Cậu đi cùng ai vậy?
Cát Nhiễm Châu: Lâm Tê Nham đó, cậu ấy vừa đến tìm cậu, nhưng cậu lại chưa tỉnh nên rủ tôi cùng đi chơi.
Cát Nhiễm Châu: Cậu đã dậy chưa? Tôi đang bán cá với họ ở trấn trên, có cần mua dùm cậu đồ ăn sáng hay là mua chút nguyên liệu về nấu?
Lục Áo: Mua dùm tôi 5kg thịt và 2 con gà nhé.
Cát Nhiễm Châu: Ok, cứ để tôi mua, lát nữa tôi sẽ về.
Lục Áo: Về trễ xíu cũng được, không cần gấp.
Trả lời tin nhắn xong, Lục Áo cũng húp xong cháo, cậu đem chén vào trong nhà bếp rửa, sau đó đi ra ngoài một cách chậm rì rồi nằm bệp dí trên ghế.
Hiện tại toàn thân cậu đều cảm thấy khó chịu.
Cảm giác khó chịu này không đến mức như khi bị bệnh, nó là kiểu đau nhức sau khi vận động quá độ.
Điều này còn khó chịu hơn là bị bệnh, vì bệnh còn có thể uống thuốc.
Vệt nước trong sân nhà chưa khô hoàn toàn, trên giàn nho vẫn còn những giọt nước đọng lại, gió thổi qua liền mát mẻ vô cùng.
Lục Áo nằm trên ghế dựa, không đến một lúc lại ngủ thiếp đi.
Cậu đến hơn 12 giờ, Cát Nhiễm Châu gõ cửa cậu mới bừng tỉnh, cậu đưa tay xoa xoa tóc đi ra mở cửa.
Cát Nhiễm Châu và Lâm Tê Nham cùng nhau về, thấy Lục Áo hai mắt ngái ngủ, kinh ngạc một chút, "Cậu còn chưa tỉnh ngủ sao?"
"Vừa mới dậy.
" Lục Áo tránh ra nhường lối cho hai người họ đi vào.
Hai người đem nguyên liệu vào trong phòng bếp.
Lục Áo hỏi: "Hết bao nhiêu tiền? Tôi chuyển khoản lại cho 2 người.
"
"402 tệ.
" Lâm Tê Nham ở trong phòng bếp trả lời, "Chỗ này toàn do Cát Nhiễm Châu trả hết đấy.
"
Cát Nhiễm Châu thò đầu ra, " Khỏi chuyển, không có bao nhiêu tiền cả.
"
Lục Áo cầm điện thoại thao tác vài cái, "Chuyển rồi.
"
Lâm Tê Nham sắp gọn chỗ nguyên liệu xong xoay người đi ra, "Có phải cậu thấy khó chịu trong người không? Hiện tại đã đỡ hơn chưa?"
"Đỡ hơn rồi.
Sao vậy?"
"Tối qua trời mưa to, nước dâng lên rồi, không tiện bắt cá, buổi tối bọn tôi đi bắt cua, cậu đi không?"
"Có mấy người đi thế?"
"Tôi, anh Chương, Lâm Cống Thương còn có Cát Nhiễm Châu, nếu thêm cậu và Tống Châu nữa thì 6 người.
" Lâm Tê Nham nói xong ngoảnh lại nhìn, "Tống Châu đi ruộng rau rồi sao?"
Cát Nhiễm Châu giành nói: " Anh ta nói đi ra ngoài một chuyến, đến tối thì về.
"
"Vậy thì không biết tôi nay anh ta có cùng đi không nữa?"
Lục Áo nói: " Có lẽ sẽ đi, cứ tính luôn phần của anh ấy đi.
"
"Oki, tôi nhắn wechat báo cho anh Chương bọn họ biết, chúng ta đã lâu rồi không đi bắt cua ăn, hôm nay ăn nhậu một bữa.
"
Lục Áo lười biếng đồng ý.
Cậu không cảm thấy thoải mái lắm nên không muốn động đậy.
Lâm Tê Nham và Cát Nhiễm Châu nhìn cậu như vậy liền xung phong nhận việc đi nấu cơm.
Ba người ăn xong cơm trưa, Lục Áo rửa hết chén dĩa thì đi về phòng ngủ tiếp.
Lâm Tê Nham muốn đi quay video hái nấm, Cát Nhiễm Châu cảm thấy vô cùng hứng thú, dự định đi theo xem thế nào.
Lục Áo dặn dò bọn họ chú ý an toàn xong thì không để ý nữa.
Khi Tống Châu về, Lục Áo vẫn còn ngủ.
Anh có hơi lo lắng, bước tới sờ trán của Lục Áo.
Lục Áo mơ mơ màng màng cảm giác được có một bàn tay đặt trên trán mình, cậu đưa tay lên nắm lấy, ậm ờ hỏi: " Mấy giờ rồi?"
"Chỉ mới hơn 4h30 chiều, em cảm thấy chỗ nào không thoải mái?"
"Chỗ nào cũng khó chịu hết.
"
Tống Châu nghe cậu rầm rì làm nũng, nhẹ nhàng giúp cậu xoa bóp, "Như thế này có thoải mái hơn không?"
Nơi bàn tay Tống Châu đi qua, một luồng nước ấm áp lan tràn.
Lục Áo chỉ cảm thấy đau nhức toàn thân giảm bớt đi không ít.
Cảm giác này quá dễ chịu, cậu mệt mỏi muốn ngủ, nắm lấy tay Tống Châu, "Mệt quá.
"
"Vậy ngủ đi.
"
"Anh ngủ cùng em một lát.
"
Giọng nói cậu mơ hồ, may là thính lực của Tống Châu tuyệt đỉnh mới nghe thấy.
Tống Châu dứt khoát leo lên kéo cậu vào lòng.
Lục Áo được như ý nguyện, ở trong lòng anh cọ qua cọ lại ngủ mất tiêu.
Buổi chiều hơn 6 giờ Cát Nhiễm Châu ăn xong cơm quay về, hai người vẫn còn đang ngủ.
Tống Châu đi ra mở cửa, Cát Nhiễm Châu thò đầu vào nhìn, "Lục Áo có phải bị bệnh rồi không, sao đến giờ vẫn còn chưa dậy nữa?"
Tống Châu nhã nhặn nói: " Có lẽ bị cảm nhẹ.
"
"Tiếc ghê, buổi tối bọn tôi còn định gọi cậu ấy cùng đi bắt cua kìa.
"
Cát Nhiễm Châu chỉ mới đến chơi được một ngày, hôm nay đã chơi thân với bọn Lâm Tê Nham rồi.
Tiệc cua đã hẹn của tối nay đương nhiên sẽ không thiếu phần cậu ta.
Tống Châu vừa định thay Lục Áo từ chối, bỗng nhiên nhìn về phía phòng khách.
Lục Áo vừa rồi bị động tác thức dậy của Tống Châu đánh thức, đang từ phòng khách đi tới.
Nghe vậy, cậu khàn giọng nói, "Tôi không có bị cảm, tối nay sẽ đi cùng với mọi người.
"
Cát Nhiễm Châu buồn bực, "Giọng của cậu đã khàn đến vậy rồi, còn nói không bị cảm.
"
Đó là do cậu rên.
Lỗ tai Lục Áo đỏ ửng, trên mặt không cảm xúc, "Do ngủ cả ngày nên mới khàn.
"
Hai mắt Tống Châu cong cong, quay về phòng bếp rót cho cậu ly nước.
Trực giác mách bảo Cát Nhiễm Châu cảm thấy có gì đó không đúng, hỏi thêm lần nữa: " Cậu không bị bệnh mà vẫn có thể ngủ nguyên ngày sao?"
"Đêm qua tôi bị mất ngủ.
" Lục Áo chuyển đề tài, "Để tôi hỏi họ xem bắt được cua rồi đi nhà ai tụ họp.
"
"Không phải tụ ở nhà anh Chương sao?" Cát Nhiễm Châu lập tức quên chủ đề trước đó, "Chúng ta đã bàn xong hết rồi mà, bắt được cua sẽ đi nhà anh Chương uống bia.
"
Lục Áo khẽ gật đầu, "Vậy tôi nói với anh ấy một tiếng.
"
Cơm tối là Tống Châu làm, trên bàn có cá có tôm có thịt, còn có sườn heo và canh do anh đặc biệt mang về từ nhà ăn của tổ chức.
Vấn đề duy nhất trên bàn ăn chính là đồ ăn thương đối thanh đạm, một lát ớt cũng không thấy.
Lục Áo nhỏ giọng kháng nghị, "Em đã khoẻ hơn rồi.
"
Âm thanh của cậu quá nhỏ, chỉ có Tống Châu nghe rõ.
Cát Nhiễm Châu nghi hoặc ngẩng đầu, Tống Châu hỏi: "Lát nữa ăn cua đừng ăn cay tê được không?"
Khi tụ tập ăn nhậu, món cua cay tê và cua hấp nhất định sẽ có.
Ánh mắt Lục Áo nhẹ nhàng nhìn qua, không nói gì.
Tống Châu cười vỗ vỗ đùi cậu.
Tay nghề của Tống Châu không tồi, dù mấy món này đều không cay, nhưng mùi vị vẫn rất ngon.
Lục Áo gần như thầu hết cả bàn ăn, no đến độ ợ hơi.
Tống Châu thấy khẩu vị cậu vẫn tốt liền lặng lẽ yên tâm.
Hơn 8 giờ tối, mấy người Lâm Cống Thương mang theo đèn pin đi tới.
Lâm Cống Thương đến gần sân nhà cậu, há to miệng gọi: " Lục Áo, các cậu chuẩn bị xong hết chưa, chúng ta đi bắt cua thôi.
"
Lục Áo hỏi: " Còn thứ gì phải chuẩn bị sao?"
"Khà khà khà, kìm sắt và thùng có mang theo chưa?"
"Này thì chuẩn bị xong hết rồi.
"
"Được, vậy bây giờ chúng ta tranh thủ xuất phát ha? Chắc bọn cua đã ra ngoài hoạt