Diệp Chi Anh mang một cái ghế đẩu ra, cầm bàn chải bắt đầu chà đám cua kia.
Con trai và con gái cô cũng dọn ghế ra ngoan ngoãn hỗ trợ.
Lục Áo thấy vậy nói: " Hai đứa đi chơi đi, việc này để người lớn làm."
Cậu con trai giành nói:" Không sao ạ, bọn con có thể làm được."
Trẻ con miền biển không đứa nào sợ cua cả, chỉ cần cầm chặt phần mông cua cơ bản sẽ không bị nó kẹp tay.
Lục Áo thấy bọn nhỏ vui vẻ giúp đỡ, cũng không khuyên nữa.
Diệp Chi Anh cười tìm hai đôi găng tay cao su ra cho hai đứa nhỏ.
Đeo bao tay rồi dù cho có bị kẹp cũng sẽ không đau lắm.
Lục Áo thấy bọn họ chuẩn bị xong, hỏi Diệp Chi Anh, "Chị dâu, tụi nhỏ đã khai giảng rồi phải không?"
"Đúng vậy, đã khai giảng được hơn 1 tuần rồi." Diệp Chi Anh cười, "Đứa lớn phải ở ký túc xá, ngày mai phải về trường."
Lục Áo nhìn con gái lớn của Diệp Chi Anh.
Con gái cô gầy nhỏ, làn da có hơi đen, tính cách có chút xấu hổ, nhìn thấy Lục Áo và Tống Châu căn bản không dám nói chuyện với họ.
Lục Áo thuận miệng hỏi thăm: "Nếu ở ký túc xa thì cơm nước thế nào ạ?"
"Mang cơm theo." Diệp Chi Anh nói, "Trường tụi nhỏ có nấu cơm, tự mình mang theo chút đồ ăn theo, miễn cưỡng cũng đủ ăn."
Con gái cô đang cúi đầu chà cua nhỏ giọng nói: "Không ngon."
Lục Áo hỏi: "Vậy con thường ăn những món nào?"
"Thịt xào hành tây, tàu hủ ớt chuông, cà tím, tuần nào cũng là những món này."
Con trai nhỏ nói chen vào, "Con với mẹ cũng ăn những món này.
Còn có món trứng chưng."
Diệp Chi Anh nhìn hai đứa nhỏ, thương tiếc nói: " Bây giờ đã tốt hơn rồi, nhà nước có những chính sách gì cơm trưa dinh dưỡng, mỗi ngày đều có một cái trứng gà, mỗi tuần còn có thể uống 2 hộp sữa bò, tốt hơn ngày xưa rất nhiều rồi.
Bọn chị ngày trước ăn luân phiên củ cải khô, dưa chua ớt, cá chiên, điều kiện thua xa tụi nhỏ."
Lục Áo nhìn cậu nhóc một cái, hỏi: "Hiện tại bọn nhỏ lớp mấy thì bắt đầu đi học ở trấn trên vậy chị?"
"Lớp 4." Diệp Chi Anh nói, "Lớp 1 đến lớp 3 thì học ở trong thôn, lớp 4 trở lên thì học ở trường tiểu học trên trấn."
"Đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, có biết tự lo cho bản thân không?"
"Có giáo viên sinh hoạt, cũng không phải chăm lo gì, đại khái có thể ăn no mặc ấm là được rồi."
Lục Áo chưa đi học ở dưới quê bao giờ, nghe vậy trong lòng có chút nặng nề.
Tống Châu biết rõ cậu đang nghĩ gì, chân dài khẽ chạm vào cậu, im lặng an ủi.
Năm người ngồi vây quanh cái chậu giặt to chà cua, chà được non nửa chậu, mấy người Lâm Mãn Chương mới về.
Lâm Cống Thương vừa vào cửa liền nhìn thấy số lượng cua trong chậu giặt, không khỏi xúc động nói: "Hai người làm việc mau lẹ thật, đoán chừng mấy người chúng tôi cộng lại cũng không bắt được nhiều như hai người."
Diệp Chi Anh cười đá đá cái thùng bên cạnh, "Trong thùng vẫn còn nè."
Lâm Cống Thương tới gần xem, "Yo, đúng thật, còn rất mập nữa nha."
"Nếu không sao lại nói cua tháng tám là mập nhất, đây vốn dĩ là thời điểm mà chúng nó béo tốt nhất mà." Lâm Mãn Chương vừa nhìn, "Chà được bao nhiêu con rồi, anh đi nhổ hành tỏi chuẩn bị xào cua."
"Chắc có hơn 5kg rồi." Diệp Chi Anh đem cua triển lãm cho bọn họ xem, khen ngợi nói:" Cua mà Lục Áo và Tống Châu bắt vừa to vừa đều đặn, rất là đẹp."
"Đúng là không tồi.
Vậy anh đi chuẩn bị một chút."
Lâm Cống Thương không thể chờ đợi được nữa, "Tôi đi giúp anh Chương."
Cát Nhiễm Châu và Lâm Tê Nham đành ngồi bên cạnh phụ chà cua.
Hai người chân tay vụng về, còn không bằng hai đứa nhỏ.
Diệp Chi Anh liền chuẩn bị cho 2 người họ mỗi người một đôi găng tay.
Cua mà họ bắt được cũng bị đổ vào chậu.
Số cua mới đổ vào có to có nhỏ, còn có vài con cua đá, kém xa mấy con mà Lục Áo và Tống Châu bắt về.
Lâm Tê Nham tự mình nhìn còn cảm thấy tệ, bắt một con ghẹ chấm to lên nói:" May mà có gọi các cậu cùng đi, nếu không tối nay bọn tôi không cần ăn cua nữa rồi."
Cát Nhiễm Châu lần đầu tiên bắt cua, còn chưa rõ sự khác biệt trong đó, không chịu thua, bắt lấy một con cua đá giơ lên, "Cùng lắm là ăn ít một chút, đâu tới nỗi không có ăn."
"Thực sự không có gì để ăn," Lâm Tê Nham nói, "Nhưng mà có thể ăn vỏ cua."
Cua đá là vỏ dày thịt ít, ăn vào chỉ đủ để thử mùi vị.
Hai đứa nhỏ bên cạnh nghe vậy cười khúc khích.
Lâm Tê Nham trêu chúng nó, "Đã khuya vậy rồi, còn không mau đi ngủ."
Con trai út miệng lưỡi lanh lợi, "Không ngủ sớm vậy đâu, bọn con phải đợi ăn cua."
"Ai da, không tồi, thật tinh mắt.
Con thích ăn món cua nào? Chiên? Hấp? Xào?"
"Con thích cua mà chú Lục Áo bắt."
"Ha ha ha." Lâm Tê Nham quay đầu hô to với phòng bếp, "Anh Chương, anh nghe thấy chưa? Con trai anh không muốn ăn cua anh bắt kìa!"
"Chỉ biết ghẹo con nít, mau lên đi, đem một chút cua vào đây, tôi chiên sơ trước."
Chỗ bọn họ làm món cua xào sẽ phải chiên cua trước.
Lâm Tê Nham mang theo một nửa thùng vào, Lâm Mãn Chương đón lấy, đổ vào trong một cái bồn, bắt đầu làm bước xử lý tiếp theo.
Vì để an toàn, những con cua này đều là giết trước rồi xử lý sau.
Giết cua cũng rất dễ, dùng đũa chọc vào miệng cua, nhẹ nhàng khuấy một chút là cua sẽ chết ngay.
Lâm Mãn Chương lấy đũa ra, tách phần yếm cua xong đặt lên cái thớt gỗ rồi bổ đôi, lại trét lên bột mì đã thêm gia vị lên, chuẩn bị xong hết thì có thể cho vào chảo dầu chiên.
Động tác của Lâm Mãn Chương rất nhanh.
Chỉ chốc lát đã bổ được một bồn to.
Anh ta đổ dầu vào ngập nửa cái chảo, trước đợi dầu nóng sau đó bỏ cua vào chiên.
Cua vào trong chảo dầu, chỉ trong chốc lát liền đỏ rực, hương thơm cũng theo đó bay ra.
Cua sau khi chiên vàng óng xốp giòn, Lâm Cống Thương hít hít cái mũi, nhịn không được nói:" Thơm quá."
Lâm Mãn Chương nói:" Xào xong sẽ càng thơm."
Lâm Mãn Chương bắt thêm một cái chảo khác, trong chảo bỏ hai muỗng dầu, dầu nóng thì cho gừng, tỏi, hành, ớt, xào cho thơm rồi bỏ cua vào.
Trong phòng bếp ngập tràn trong tiếng xì xèo và khói dầu.
Lâm Mãn Chương nhanh tay trở mình cho cua trong chảo vài lần, sau đó lại thêm bia, bia sôi lên thì cho dầu hào, xì dầu,