Lục Áo về đến nhà thì mệt tới tê liệt, ngồi trên ghế không muốn động.
Hai chân của cậu từ phần cẳng chân đến bàn chân sưng đỏ và trầy da mảng lớn, nhìn có chút ghê người.
Tống Châu nhìn chân cậu, nhíu nhíu mày.
Lục Áo co ngón chân, muốn giấu đi bàn chân của mình, ngượng ngùng nói, "Không sao, không đau."
"Lần sau cậu đừng vỗ vào tảng đá nữa." Tống Châu nói, "Chờ tôi một chút."
Lục Áo nhìn thấy hình bóng anh biến mất, một lát sau lại vội vã xuất hiện, trong tay cầm một bình sứ nhỏ, "Thoa thuốc trước."
"Được."
Lục Áo nhận bình sứ rồi rửa sạch sẽ chân, ngồi trở lại trên ghế, tự thoa thuốc.
Thuốc này dạng cao màu xanh biếc bán trong suốt, ngửi có 1 mùi hơi mát lạnh, giống như gió sau mưa.
Khi thoa lên chân có cảm giác lạnh lạnh, không hề đau nhức.
Cậu thoa từ bàn chân lên, khi thoa đến cẳng chân thì nhìn lại bàn chân, vết sưng đỏ trên bàn chân rõ ràng đã phai đi rất nhiều, nhẹ nhàng nhấn xuống, cũng không còn cảm giác đau.
Trong nháy mắt Lục Áo biết dùng thuốc này để trị mấy vết trầy da như vậy có vẻ như đang dùng dao trâu để mổ gà.
Cậu cầm bình sứ, nhìn Tống Châu, do dự không biết có nên trả lại cho anh hay không.
Dù sao thuốc này đã thoa lên chân cậu rồi, cho dù dùng đồ cạo thuốc ra lại, hình như cũng tốt lắm.
Tống Châu nhìn ra suy nghĩ của cậu, nói:" Cậu cứ nhận đi."
"Thuốc này có phải rất mắc không?"
"Không có, tự mình làm."
Lục Áo ừ một tiếng, nắm lấy bình thuốc một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nhận lấy.
Chỉ tốn chút thời gian của một cuộc nói chuyện, chân của Lục Áo đã tốt hơn rất nhiều rồi, chỉ còn một chút sưng đỏ, căn bản nhìn không ra, 5 phút trước, chân cậu vừa trầy da vừa sưng to.
Cậu nhìn Tống Châu, cảm thấy có chút thần kỳ, "Được rồi sao?"
Tống Châu nhìn thêm lần nữa, xác định không thành vấn đề, mới gật đầu.
Lục Áo đói tới chịu không nổi, chân vừa khỏi liền đi nấu cơm.
Giờ này, không sớm cũng không muộn, không cần phải làm một bữa đàng hoàng, nấu vài gói mỳ thêm trứng gà, rau củ, thịt và thịt cá vào, một nồi mỳ phong phú ra lò.
Hai người chia nhau ăn hết, cuối cùng Lục Áo mới có cảm giác sống lại.
Đã bàn trước chiều nay sẽ học làm mưa, bọn họ phải đi ra ruộng chăm rau dưa, tiện thể làm mưa.
Tống Châu cúi đầu nhìn, thấy chân cậu thực sự đã không sao, gật đầu, "Đi thôi."
Lục Áo vội đi lấy mũ rơm, không chỉ lấy cho mình, còn lấy cho Tống Châu một cái, đều là đồ mới hết.
Hai người đầu đội mũ rơm cũng không giống nông dân.
Tống Châu nhìn kiểu mũ của cả hai giống nhau như đúc, tâm tình tốt hơn một chút, "Đi bộ qua đó hay là tôi đưa cậu qua?"
"Đưa tôi qua đi." Lục Áo nói:" Chúng ta vừa hay có thể làm biếng một chút."
Trong mắt Tống Châu toát ra chút ý cười.
Anh đưa tay lên vai Lục Áo, hai người trong nháy mắt, đã tới trước ruộng rau.
Lục Áo còn chưa đứng vững, điện thoại đã reo lên.
Lục Áo lấy điện thoại ra, là một số lạ.
Cậu có chút khó hiểu, Tống Châu nhìn biểu cảm trên mặt cậu, hỏi:" Ai vậy?"
"Không biết, có lẽ là tiếp thị quảng cáo."
Nói là vậy, cậu vẫn tiếp máy, gần đây cậu tham gia bán đấu giá chiếc thuyền, cũng có thế là nhân viên công tác của chỗ đó gọi điện qua.
"Alo, Lục Áo phải không?" Giọng nói bên kia đầu dây rất nhiệt tình, " Có phải cậu đã về không?"
"Đúng vậy.
Xin hỏi là ai vậy?"
"Tôi Trầm Minh Toàn này." Giọng nói bên kia càng thêm nhiệt tình, "Trầm Minh Toàn bên khách sạn Gia Thành, cậu còn nhớ không?"
"Quản lí Trầm." Lục Áo buông giỏ trên tay xuống, hỏi:" Ông tìm tôi có chuyện gì không?"
"Mấy ngày trước không phải cậu đã giúp cục cảnh sát ngành hàng hải trục vớt đồ sao, chỗ tôi vừa khéo có người khách, nghe được danh tiếng của cậu, cũng muốn mời cậu tới một chút, giúp lặn biển bắt cá.
Cậu yên tâm, chúng ta sẽ không mò vớt gì cả, cũng sẽ không bắt những loại cá thông thường."
Tống Châu nghe thấy ông ta nhắc đến cục cảnh sát đã bắt đầu cảnh giác, "Các ông từ đâu nghe nói tôi giúp cục cảnh sát?"
"Cái này cũng không cần đặc biệt dò hỏi, tất cả mọi người đều biết, vấn đề đã làm khó cục cảnh sát hơn 1 tuần, vừa mời cậu tới thì trong vòng 1 ngày đã giải quyết xong.
Mọi người khi nhắc tới cậu đều giơ ngón cái!" Quản lý Trầm nghe ra sự cảnh giác trong giọng nói, "Khách của tôi chính là coi trọng vận may của cậu, cẩn thận lại đáng tin, nên cố ý tìm cậu.
Lần trước ngài Thạch Thần bọn họ gặp chuyện, lúc đó chẳng phải cậu cũng ra tay cứu họ hay sao."
Lục Áo cẩn thận:" Khách của các ông có bối cảnh gì, có tiện để hỏi không?"
"Là một đoàn nghiên cứu khoa học tới từ một viện nghiên cứu quốc tế.
Nếu cậu đồng ý hỗ trợ, bọn họ tình nguyện trả tiền lương 2.000 tệ 1 ngày, các loại thiết bị lặn biển sẽ do bên họ cung cấp."
Một ngày 2.000 tệ cũng không tính là cao, đặc biệt là đối với công việc lặn biển.
Hạng mục này tàm tạm, có thể ra biển thăm thú, lại đi cùng với nhân viên nghiên cứu, tham dự công tác như vậy có thể giúp mở mang kiến thức.
Lục Áo trầm ngâm, "Nhân viên nghiên cứu lần này là người của nước ta sao?"
"Nước mình cũng có."
"Người đứng đầu thì sao?"
Quản lý Trầm nói đùa, "Hạng mục này là hạng mục hợp tác quốc tế."
Lục Áo vừa nghe liền hiểu, "Vậy hạng mục này đã có các giấy phép liên quan chưa?"
"Có có có, giấy phép đầy đủ, do nhà nước phê duyệt, chúng tôi là một khách sạn lớn, không dám làm ẩu."
Lục Áo:" Khi nào ra biển?"
"Sáng mai lên thuyền, có thể sẽ phải ngây người trên biển khoảng 1 tuần."
"Thời gian quá dài rồi, nếu như ra biển 1 tuần, tôi muốn tiền lương gấp đôi, tối thiểu 4.000 tệ.
Quản lý Trầm ông hỏi khách hàng trước đi, chỗ tôi sẽ cân nhắc, tối nay sẽ gọi điện lại cho ông."
"Được, vậy tôi hỏi trước, đợi lát nữa sẽ thông báo cho cậu."
Lục Áo nói chuyện với ông ta xong, cúp máy.
Tống Châu ở bên cạnh nhìn cậu, " Cậu cảm thấy hứng thú với hạng mục này?"
"Nghe thấy cũng được, có vẻ khá vui." Lục Áo sờ sờ mũi, "Nhưng mà, nếu mà tôi đi thật, có thể lại cần tìm người giúp tôi cho ngỗng ăn và tưới rau."
Lục Áo nói tìm người, tròng mắt đảo 1 vòng, rồi dừng lại trên người Tống Châu.
Tống Châu cong hai mắt, "Nếu tôi giúp cậu, cậu sẽ cho tôi thù lao gì?"
"Tôi nấu cơm cho anh ăn." Lục Áo nói:" Sáng nay vừa nhặt được 2 con ốc giác, tôi chừa 1 con to, tối nay chúng ta có thể ăn ốc giác xào, anh Chương còn tặng tôi nửa thùng cua bùn, trong nhà còn thịt dê, vừa khéo có thể nấu 1 nồi cua và dê."
"1 bữa cơm thôi sao?"
"Nếu anh thích, tôi cũng có thể làm nhiều bữa nha." Lục Áo nói:" Anh nói bao nhiêu bữa thì nấu bấy nhiêu bữa."
"Được, tôi nhớ rồi."
Hai người nói xong việc vụn vặt.
Tống Châu nói:" Hôm nay cậu biến về hình rồng, hẳn đã có được một cảm giác sâu sắc đối với nước.
Cậu thử nhìn đám mây kia, thử kéo nó lại đây."
Lục Áo ngẩng đầu lên nhìn đám mây trắng trên bầu trời xanh thẳm, có chút mê mang.
Một lát sau, cậu nhắm mắt lại, lông mi dài rậm buông xuống.
1 giây, 2 giây, 3 giây.....!hơn 1 phút qua đi, mây vẫn ở đó, 1 chút cũng không thay đổi.
Lục Áo mở to mắt, nhìn Tống Châu, trên mặt hiếm thấy có chút xấu hổ.
"Lần nữa, lần này cũng không tệ."
Lục Áo lặng lẽ nhìn lên bầu trời, nghĩ mãi cũng không biết đã sai chỗ nào.
Cậu lại nhắm mắt, đợi 1 hồi, vẫn như cũ không không có cảm giác.
Lúc cậu đang định trợn mắt, đột nhiên cảm giác cánh tay chợt lạnh, có nước nhỏ lên tay cậu.
Chẳng lẽ là giọt mưa?!
Cậu vội vàng mở mắt ra, khoảng không trên đỉnh đầu vẫn như cũ trong xanh, nhưng mà có vài giọt nước nhẹ nhàng rơi xuống.
Trong mắt Lục Áo bịt kín một tầng thất vọng, Tống Châu lại nói:" Không tồi."
Lục Áo thở dài 1 hơi, "Một chút đầu mối cũng không có."
"Tốt xấu gì cũng đã bước được bước đầu tiên, khoảng thời gian kế tiếp, nếu cậu không bận, có thể biến về hình rồng để thử."
"Được, tôi sẽ cố gắng." Lục Áo lại cảm thấy mệt, cậu xách giỏ đi tới bờ ruộng, "Anh làm mưa đi."
"Được."
Tống Châu kéo mây đến, những giọt mưa tích tách tích tách rơi.
Lục Áo đi tới luống trồng hành gừng tỏi, đêm nay phải làm món thịt dê ninh với cua và món ốc giác, 3 loại gia vị này không thể thiếu.
Ngoài ra, những loại rau nào có thể hái cậu đều hái hết, nếu không qua thêm 1 thời gian nữa chúng sẽ già hết.
Rau ngày hè tương đối nhiều, nếu ăn không hết, có thể tặng hàng xóm bạn bè hoặc là phơi