Bữa cơm này cả hai đều cảm thấy vừa lòng cực kỳ, ngay cả Tống Châu trước nay không ăn nhiều cũng ăn thêm 1 chén.
Cơm nước xong, Tống Châu đi rửa chén, đi ra thấy Lục Áo nửa nằm trên ghế, không biết đang gửi tin nhắn cho ai.
"Đang nói chuyện à?"
"Ừ, đang nói với tiểu Đỗ." Lục Áo quơ quơ cẳng chân, ngồi thẳng, "Chẳng phải buổi chiều quản lí Trầm đã nói khách của bọn họ muốn thuê tôi ra biển sưu tầm và bắt cá sao? Tôi hỏi tiểu Đỗ xem có nhận được tin tức gì không, nhóm người đó có đáng tin không."
Các ngư dân thường gặp phải những tuyên truyền phản động, Lục Áo từ nhỏ đến lớn tiếp xúc không ít với những cái này, nghe thấy người nước ngoài, phản ứng đầu tiên là an toàn của nước nhà.
Có không ít thế lực nước ngoài muốn thâm nhập vào vùng duyên hải, các ngư dân chịu đủ giáo dục, đối với loại tình huống này đều rất để bụng, nhiều lúc thà là hiểu sai còn hơn bỏ sót.
Bọn họ cũng thật sự hoạt động mạnh ở tuyến đầu chống phản động.
Tống Châu rất ít quản lí chuyện của con người, nghe cậu nói như vậy hỏi:" Cậu ta có nói nhận được tin không?"
"Cậu ấy đang kiểm tra."
Lục Áo cầm điện thoại, nhìn về Tống Châu, "Nếu như không thành vấn đề, tôi muốn thử xem.
Rau và ngỗng liền làm phiền anh chăm lo dùm."
"Không thành vấn đề." Tống Châu nói:" Bản thân cậu ra biển phải cẩn thận một chút, trong vali mang nhiều đồ ăn vặt."
"Biết, đến lúc đó tôi nhất định sẽ nhét cả một vali thịt sấy khô."
Hai người đang nói chuyện, màn hình điện thoại sáng lên, cậu nhìn, hai mắt phát sáng, "Ok rồi!"
Cậu đưa cho Tống Châu xem, "Tiểu Đỗ nói có kiếm ra được hồ sơ, là thuyền nghiên cứu khoa học hợp pháp."
Tống Châu nhìn kỹ, gật đầu.
Lục Áo vừa trả lời tiểu Đỗ vừa nói với Tống Châu:" Vậy tôi đi nha?"
"Đi đi."
Lục Áo liền gọi điện cho Trầm Minh Toàn.
Trầm Minh Toàn vừa nghe máy liền nói:" Lục Áo? Bên khách đã đồng ý rồi, tình nguyện trả cậu 4.000 tệ 1 ngày, bên cậu xem xét sao rồi?"
"Đã suy nghĩ kỹ, tôi muốn đi."
"Vậy tốt, tôi thay mặt họ chào đón cậu gia nhập." Trầm Minh Toàn vui vẻ nói:"Trước 9 giờ sáng ngày mai cậu tới ký hợp đồng, tới lúc đó sẽ nói tỉ mỉ với cậu.
Lần này ra biển sẽ đi khoảng 7 ngày, không cần mang nhiều hành lý."
"Được, tôi sẽ đến đúng giờ."
Lục Áo xác định xong mọi chuyện thì ngồi trong sân nói chuyện với Tống Châu.
Tống Châu phải đi về, Lục Áo thì về phòng thu dọn đồ.
Quần áo thì lấy 2 bộ, áo lặn và các món đồ trang bị cũng phải mang theo, không gian còn trống thì dùng để nhét thịt sấy khô.
Cậu còn đặc biệt đem theo cần câu, dự định sau khi ra biển lúc rảnh rỗi sẽ câu cá, đến lúc đó sẽ có thêm đồ ăn ngon cho bữa cơm.
Bởi vì lại phải đi vắng, Lục Áo đặc biệt nhắn tin cho Lâm Mãn Chương bọn họ.
Tất cả mọi người đều bùng nổ.
Lâm Cống Thương: bọn họ có đáng tin không?
- Nghe qua có vẻ ổn, ngày mai khi ký hợp đồng tôi sẽ quan sát thêm.
Lâm Cống Thương lo lắng khủng khiếp: vậy cậu phải nghiêm túc quan sát điều kiện của bọn họ, trước đây tôi nghe người ta nói, có vài người cho tiền lương chẳng bao nhiêu, nhưng nếu làm trái hợp đồng thì tiền phạt sẽ đè chết người đó.
- Được.
Lâm Tê Nham cũng khiếp sợ: ngày mai cậu đi liền sao? Không phải chúng ta đã hẹn ngày mai sẽ đến nhà cậu hái rau lang sao?
- Chờ tôi về rồi nói, sẽ không tha cậu đâu.
Lâm Tê Nham: vậy có cần tôi giúp cậu cho ngỗng ăn không?
- Không cần, bạn tôi ở nhà.
Lâm Tê Nham: OK.
Lâm Cống Thương: người bạn kia của cậu cũng đủ nghĩa khí nha.
Hai ngày này cậu không có ở nhà, có cần chúng tôi mua đồ ăn cho bạn cậu không?
Lục Áo không ngờ bọn họ lại thân thiện như vậy, trả lời: không cần đâu, trong tủ lạnh của tôi còn nhiều đồ ăn lắm.
Lâm Cống Thương: vậy cũng được, có chuyện gì cứ nói với tụi tôi một tiếng, tụi tôi sẽ tới giúp một tay.
Lâm Cống Thương: đúng rồi, cậu có muốn mời bạn cậu vào nhóm không? Tôi thấy anh ta cũng thường ở chỗ chúng ta.
Lâm Cống Thương: @ Lâm Mãn Chương anh chương, mời bạn của Lục Áo vào nhóm được không?
Lâm Mãn Chương: @ Lục Áo, cậu kéo anh ta vào là được.
Lục Áo ngẩn ra: tôi đi hỏi trước đã.
Cậu thoát khỏi nhóm chát, tìm Tống Châu: ảnh chụp màn hình [JPG] x 3
- Tống Châu, có muốn vô nhóm không?
Tống Châu rất nhanh đã trả lời: vào, cậu kéo tôi vào đi.
Lục Áo nhìn tin nhắn, liền kéo người vào.
Trong nhóm đều là một đám đàn ông, thấy người mới vào, lập tức dùng icon để chào, nhiệt tình lại ấu trĩ.
Tống Châu trực tiếp phát lì xì, 1 bao là 200 tệ, một hơi phát 5 lần.
Mọi người tranh nhau cướp lì xì vô cùng kinh khủng, rồi lại gửi thêm 1 loạt icon qua.
Lục Áo cũng tham gia cướp.
Vận may của cậu thật sự quá tốt rồi, 5 bao lì xì vừa phát đã cướp được 3 bao, tổng thu nhập là 367.46 tệ.
Thu được tiền lì gì, cậu không chút nghĩ ngợi, trực tiếp phát cho Tống Châu một bao lì xì riêng biệt 188 tệ.
Hiệu ứng của tiền lì xì lấp lánh khác thường.
Mọi người nhìn thấy được nhưng cướp không được.
Lâm Cống Thương: cào tường
Lâm Cống Thương: anh Lục, vì sao chỉ có Tống Châu có?
Lâm Cống Thương: anh Lục, mọi người cũng muốn có lì xì ì ì ì.
Khi Lục Áo cho Tống Châu lì xì thì hành động đó hoàn toàn không thông qua não, đại khái bởi vì mọi người đều cướp được, chỉ có Tống Châu không có, cho nên cậu phát riêng cho Tống Châu 1 bao.
Chờ phát xong, lại nhìn thấy Lâm Cống Thương đang spam tin nhắn, tay cậu dừng 1 chút.
Cậu bấm vào bàn phím, gõ: gọi ba ba
Lâm Cống Thương: ba ba!
Lâm Tê Nham: ba ba!
Lâm Quý Hiếu: ba ba!
Lục Áo:....
Cậu cái gì cũng không nói, trực tiếp bấm phát 1 bao lì xì đỏ chót.
Đám người trong nhóm lại tranh nhau cướp lì xì.
Lục Áo quan sát một hồi, thấy Tống Châu không nhắn gì, liền bấm tắt điện thoại đi ngủ.
Sáng hôm sau, Lục Áo ngồi xe lên trấn.
Xe ba gác của cậu dừng trong sân nhà Lâm Đại Vũ, tự cậu đến nhà xe đón xe đi huyện thành.
Người đi xe buổi sáng rất ít, tuyến xe đi đi ngừng ngừng, 5h40 cậu lên xe, 8h30 mới đến huyện thành.
Sau khi tới huyện thành, cậu bắt xe đến khách sạn Gia Thành.
Huyện bọn họ là một cái huyện nhỏ xa xôi, thu nhập bình quân đầu người hơn 2.000 tệ, nhưng khách sạn Gia Thành lại là khách sạn nghỉ dưỡng 5 sao.
Khách hàng mà khách sạn bọn họ nhắm đến không phải người trong huyện, nguồn khách chủ yếu chính là những người có sở thích đối với biển cả trên cả nước thậm chí là quốc tế.
Khi Lục Áo ngồi xe tới đã là 8h57, Trầm Minh Toàn và một người đàn ông vóc người cao to khỏe mạnh tự mình đến đại sảnh để đón tiếp cậu.
Người đàn ông tự giới thiệu mình họ Ngô, bảo Lục Áo gọi gã là anh Ngô được rồi.
Anh Ngô vừa dẫn cậu đi vừa nói:" Mục đích chủ yếu của chuyến đi biển lần này là làm một cái khảo sát về quyền lợi tổng hợp và môi trường của vùng biển Kiềm Minh và vùng biển lân cận, chúng ta có thể