Cá trích vừa được vớt lên vẫn đang nhảy nhót tưng bừng, trên mình mang theo hơi ẩm của biển cả.
Thuyền trưởng Trần đi qua xem, gào to kêu người tới đem cá bỏ vào khoang đông để cấp đông, còn đặc biệt lựa ra hơn trăm con tươi nhất mập nhất ra đưa tới nhà bếp, dặn người trong nhà bếp làm bữa khuya cho mọi người cùng ăn.
Lục Áo đi tới xem cá.
Thuyền trưởng Trần vừa quay đầu qua thấy cậu, cười ha ha nói: " Bọn họ nói cậu vận may tốt, tôi vẫn không tin, thế mà cậu vừa lên thuyền, vận may của tôi liền đến ngay."
Đám người Chung Hồng Hải chỉ là thuê thuyền để ra biển, những gì thu hoạch được trên biển vẫn thuộc về thuyền trưởng Trần.
Chả trách ông ta vui mừng đến thế.
Lục Áo nói: " Là do ông may mắn thôi."
"Ha ha ha, ai cũng may mắn.
Cậu ăn tối chưa? Vừa khéo bắt được nhiều cá trích như vậy để bọn họ đem đi chiên ăn nhé!"
"Tôi vẫn chưa ăn tối."
"Đi đi đi, chúng ta vừa ăn vừa uống rượu."
Lục Áo quay đầu nhìn xung quanh, "Tôi đang tìm cậu bạn của tôi, có thể kêu cậu ấy cùng ăn chứ?"
"Được chứ." Thuyền trưởng Trần hỏi, " Người cậu nói có phải là người quay video không? Vừa rồi tôi thấy cậu ấy trên boong tàu đó."
"Đúng rồi, chính là cậu ấy."
Thuyền trưởng Trần lớn giọng hỏi thuyền viên của mình, " Thằng Kiên, các cậu có thấy cái cậu quay video không?"
Một thuyền viên đang xử lý cá quay đầu lại nhìn, đứng dậy hô to:" Là cái người bê máy quay, cứ đi tới đi lui đó à? Hình như cậu ấy đi tới chỗ kho lạnh rồi."
Lục Áo: " Làm phiền mọi người ai trông thấy cậu ấy thì giúp tôi chuyển lời, nói cậu ấy đến nhà ăn tìm tôi."
"À, cậu đợi chút, giờ chúng tôi đi này."
Thuyền trưởng Trần lại gào: " Các cậu có ai rãnh đi mời lão Chung giúp tôi? Bảo anh ta tới nhà ăn ăn cá!"
"Biết rồi!"
Không tới 1 lát, Lâm Tê Nham đã tìm tới nơi.
Cậu ấy mang theo máy quay, trên mặt đầy ý cười.
Lục Áo giới thiệu cậu ấy với thuyền trưởng.
Lâm Tê Nham vội đưa tay ra bắt tay, "Thuyền trưởng Trần, chào ông, nghe danh đã lâu."
"Đàn ông thô kệch như tôi có gì mà danh tiếng? Đừng khách sáo, gọi một tiếng anh Trần được rồi." Thuyền trưởng Trần cười tươi nói, "Đi đi đi, chúng ta đi uống rượu ăn cá nướng, thử xem cá trích tươi vừa bắt lên có vị gì."
Lục Áo nói: " Cá tươi vừa bắt cỡ nào cũng không khó ăn."
"Lời này chí phải, đừng nói là nấu chín rồi ăn, dù là đem 2 con ra cắt lát làm sashimi ăn, mùi vị cũng rất ngon."
Đoàn người vừa đi tới nhà ăn vừa nói chuyện, Lâm Tê Nham rất nhanh đã vào vấn đề.
Cậu ấy hỏi Thuyền trưởng Trần, "Anh Trần, tôi muốn quay video trên thuyền, không biết có được phép không?"
"Cậu muốn quay gì?"
"Hiện tại vẫn chưa quyết định được chủ đề, quan trọng là tôi muốn quay sinh hoạt của chúng ta, tiện thể xem thử trên thuyền có những thiết bị gì, những thiết bị đó dùng để làm gì." Lâm Tê Nham nói: " Đoạn phim quay xong sẽ đưa cho ông kiểm duyệt, ông cảm thấy không vấn đề gì, tôi mới đăng lên mạng."
Lâm Tê Nham là người quen của Lục Áo, lại là khách mời của người thuê thuyền, thuyền trưởng Trần vẫn rất nể mặt, ông ta suy xét một hồi thì sảng khoái đáp: "Cậu có thể quay video."
Một lát sau, hai người đã quyết định xong những nội dung Lâm Tê Nham có thể quay, những nội dung nào là không thể.
Từ khi Lâm Tê Nham làm nghề blogger tới giờ, khó có được 1 lần thuận lợi đến thế.
Rất nhanh, Chung Hồng Hải cũng đã tới, mọi người cùng nhau ăn cá.
Lục Áo hỏi Chung Hồng Hải về kế hoạch của những ngày câu biển.
Chung Hồng Hải nói: " Trên cơ bản ngày mai chúng ta sẽ đến nơi, từ ngày mai bắt đầu câu cá, mỗi buổi 3 tiếng."
"Lần câu này chúng ta có mục tiêu nào không? Hay là câu gì cũng được, tuỳ duyên?"
"Mục tiêu thì nhất định có vài mục tiêu rồi, nhưng có thể đạt tới hay không, chúng ta không cách nào kiểm soát được."
Chung Hồng Hải cười, " Lần này chủ yếu câu cá ngừ đại dương, nếu có thể câu được cá ngừ vây xanh thì càng tốt, câu không được cá ngừ vây xanh thì câu cá ngừ vây vàng cũng rất tốt.
Phải xem vận may của chúng ta."
Thuyền trưởng Trần tiếp lời, " Nếu phải xem vận may thì anh không cần lo nữa, vận may của tiểu Lục chúng ta là đỏ hơn màu đỏ nữa kìa."
"Ha ha ha, tôi cũng nghe nói, ngày mai chúng ta có thể câu được đồ tốt hay không toàn nhờ vào cậu hết đó."
"Không dám không dám."
Bọn họ lại xác nhận chi tiết của việc câu cá.
Trong lúc đó, nhà bếp đã đem món cá trích lên, nướng, chiên giòn, chiên, nấu canh, đủ loại món cá trích được bày lên trên bàn ăn.
Lục Áo kẹp 1 con cá trích nướng.
Vị ngon của cá trích bình thường, nhưng thắng ở độ tươi, khi ăn vào khá đặc sắc.
Một mình câu ăn hết hơn 20 con cá trích, lại ăn thêm 5 chén cơm, ngược lại những người khác chỉ ngồi nhìn cậu ăn.
Chung Hồng Hải lần đầu trông thấy sức ăn của cậu, trong lòng không khỏi cảm khái, một thanh niên nhìn ốm ốm gầy gầy thế mà ăn được phết.
Lục Áo hoàn toàn không để tâm ánh mắt của người khác, cứ ăn đến khi no rồi mới buông đũa.
Thuyền trưởng Trần nhìn cậu, cười nói: " Năm đó khi chúng tôi còn trẻ cũng giống vậy, ở bên ngoài chạy thuyền, chỉ có người ăn nhiều hơn chứ không có nhiều nhất."
Lâm Tê Nham: "Nhưng không có ai ăn được như Lục Áo phải không?"
"Vậy thì chưa chắc, ngày trước toàn chạy thuyền đi nước ngoài, bọn họ có cái gì mà tiệc đứng, vừa ngon vừa thực dụng."
"Ngày đó hả lần nào lên bờ chúng tôi cũng tới nhà hàng tiệc đứng mở gần đó ăn, cứ thế mà ăn 3-5 tháng, làm cho nhà hàng của người ta không mở nổi.
Chúng tôi đi hỏi thăm mới biết, chủ nhà hàng không chịu nổi sức ăn của đám đàn ông dạ dày to này, nên mở cửa hàng ở một nơi khác rồi."
"Ha ha ha, chú nói thật hay giỡn vậy?"
"Đương nhiên là thật rồi, không tin cậu đi hỏi thăm đi, mấy nhà hàng tây bây giờ nhìn thấy chúng tôi là sợ mất mật."
Thuyền trưởng Trần càngnói càng vui, "Ngày trước chúng tôi còn 1 cậu em nhỏ, lần đầu ra nước ngoài, điăn tiệc đứng của người ta.
Tiệc đứng toàn đồ ngon, nào là thịt nào là dầu mỡ, cậu ta ăn liên tục 2 tiếng đồng hồ, ăn no căng tới mức chỉ dám ngồi tại chỗ, không dám nhúc nhích chút nào, khoảng 5-6 tiếng sau, thức ăn trong bụng tiêu hoá bớt rồi, mới từ từ đi bộ về."
"Tình huống của anh ta không phải nên đưa đi bệnh viện sao?"
"Không cần, cậu ta chỉ là no quá thôi, tiêu hoá xong là được."
Thuyền trưởng Trần thích kể chuyện xưa, những câu chuyện xưa này của ông ta trong chuyến hành trình dài đằng đẵng đã kể đi kể lại vô số lần, thuyền viên đã nghe tới ngán, mỗi lần thấy ông ta mở miệng, mọi người đều tìm đủ loại cơ hội mà chuồn đi.
Lâm Tê Nham lại cảm thấy vô cùng hứng thú với những câu chuyện này, không chỉ bản thân ngồi nghe mà còn mở máy quay lên ghi hình lại.
Thuyền trưởng Trần khó lắm mới có người chịu nghe mình như thế, càng nói càng hứng khởi, hai người kẻ hát người hò, thiếu điều thành bạn tâm giao.
Lục Áo ăn xong cơm liền về khoang nghỉ ngơi trước, Lâm Tê Nham vẫn ngồi nghe Thuyền trưởng Trần kể chuyện, hai người rất có xu thế sẽ nói chuyện thâu đêm.
Lục Áo không quan tâm họ, cậu phải về gọi điện thoại.
Trước khi đi đã nói mỗi ngày gọi 1 cuộc, Lục Áo không định ngày đầu tiên đã nuốt lời.
Khi cậu gọi điện thoại đã hơn 8h tối, đầu dây bên kia vừa thông, cậu nói: " Là tôi."
Tống Châu cười nhẹ, "Tôi biết là cậu, cậu đang làm gì vậy?"
"Vừa ăn tối xong, đang chuẩn bị đi ngủ, còn anh?"
"Đang tăng ca, nhưng cũng sắp tan ca rồi.
"Nghe qua có vẻ thảm nhỉ?"
"Đúng vậy, thảm thế đó." Tống Châu thả lỏng nói chuyện phiếm với cậu, "Bên cậu vừa có chuyện gì thú vị gì sao? Nghe giọng cậu có vẻ rất vui?"
Lục Áo hơi ngẩn ra, nói: " Không có gì, chạng vạng có bắt được 1 đàn cá trích.
Vừa nãy ăn tối chính là tiệc cá trích."
"Vậy xem ra cuộc sống của các cậu không tồi, rất đặc