Lục Áo không ngờ chỉ mới vài ngày không gặp, đàn ngỗng nhà cậu đã muốn tạo phản rồi.
Cậu híp mắt lại.
Con ngỗng đầu đàn bất an lui về sau 2 bước, sau đó càng thêm hung dữ, lông ngỗng dựng đứng, kêu cạc cạc như muốn cắn Lục Áo.
Lục Áo cau mày, đưa tay trực tiếp nắm lấy cổ của nó, nhẹ nhàng quăng qua một bên.
Đàn ngỗng phía sau dũng cảm quên mình, mắt thấy đồng bạn bị ném đi như vậy, toàn bộ đều dựng thẳng lông tơ xông lên.
Trong lúc nhất thời, khu vực này đầy tiếng ngỗng kêu thê thảm, lông ngỗng tung bay như thể trời đổ tuyết lớn.
Nhưng đàn ngỗng vẫn vừa kêu la vừa hung dữ, rất có xu hướng không diệt được quân thù thề không làm ngỗng.
Lục Áo bị đàn ngỗng này làm cho phiền không chịu nổi, thật muốn bắt một con làm thịt ăn.
Cậu trừng mắt nhìn chúng, đàn ngỗng giống như cảm giác được gì đó, trong nháy mắt sợ hãi, sau đó lui về sau vài bước, bất an kêu cạc cạc.
Thân thể chúng lắc lư, làm lộ bụi cỏ đang được bảo vệ phía sau.
Trong lòng Lục Áo đã đoán ra được gì đó, cậu bước lên đẩy bụi cỏ ra, đập vào mắt là một ổ trứng ngỗng.
Tổng cộng có 7 cái trứng, quả nào cũng to như trứng đà điểu, đặt trên cái ổ làm từ cỏ khô trông rất đẹp.
Lục Áo ngồi xổm xuống sờ sờ, trên quả trứng vẫn còn nhiệt độ, hiển nhiên vừa rồi đàn ngỗng đang ấp trứng.
Theo lý mà nói, hiện tại vẫn chưa phải thời điểm chúng trưởng thành, đáng lý phải thêm khoảng 1 tháng nữa.
Nào ngờ chúng nó lại đẻ trứng sớm đến vậy.
Lục Áo nâng một quả trứng ngổng trắng béo lên nhìn.
Quả trứng có hình elip, vỏ trứng hơi xanh, cầm rất nặng tay, chắc cũng được 250g.
Lục Áo đứng thẳng, rọi trứng dưới ánh mặt trời.
Rất nhanh cậu phát hiện, quả trứng trong tay không được thụ tinh.
Bên trong rất sạch sẽ, chỉ là dịch trứng bình thường.
Vậy thì thật ngại quá.
Vẻ mặt Lục Áo như thường đặt quả trứng sang một bên.
Đàn ngỗng thấy cậu di chuyển quả trứng lập tức kêu cạc cạc liên tục, trong âm thành chứa đầy sự cảnh cáo.
Chúng nó kêu thì kêu nhưng chân thì không dám bước về bên này.
Lục Áo tiếp tục xem xét quả trứng thứ 2.
Quả này cũng không được thụ tinh.
Quả tiếp theo.
Quả trứng này có dấu vết được thụ tinh, xuyên qua vỏ trứng, dưới ánh mặt trời có thể trông thấy bên trong dịch trứng có một sợi gì đó đang trôi nổi, chắc là sợi tơ máu.
Lục Áo thả quả trứng về trong ổ.
Trong 7 quả trứng chỉ có 2 quả được thụ tinh.
Còn lại 5 quả đều là trứng ngỗng chưa được thụ tinh.
Lục Áo đổ hạt kê vào gần ổ ngỗng, tiện tay nhổ một ít cỏ bỏ vào trong thùng, lại cho trứng ngỗng vào, giữa các quả trứng dùng cỏ để ngăn cách, phòng ngừa chúng va chạm rồi vỡ ra.
Khi cậu làm một loạt động tác này, đàn ngỗng kêu cạc cạc không ngừng, vừa muốn xông lên táp cậu nhưng lại không dám.
Lục Áo lườm con ngỗng đực gần mình nhất một cái, cảm thấy sức chiến đấu của ngỗng đực trong đàn này thực chẳng ra làm sao, 7 quả trứng mà chỉ thụ tinh được 2.
Quả thực là sự sỉ nhục đối với ngỗng đực.
Con công đực bị cậu liếc như vậy, sợ sệt lại khó hiểu, nó bất an lắc lư cơ thể lui về sau thêm 2 bước.
Ngược lại con ngỗng đầu đàn Bánh Mè Đen chạy tới, nó đứng cách Lục Áo còn 3 bước, muốn mổ cậu.
Lục Áo đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy cái cổ thon dài của nó quăng sang một bên.
Bánh Mè Đen bị ném ra xa, "Các" một tiếng, đôi cánh mở ra, nó đập đập 2 cánh, một luồng gió rõ ràng được tạo ra, cái mông ép xuống, toàn thân ngỗng dựng thẳng, bay ngược về.
Con ngỗng này còn biết bay kìa.
Lục Áo có chút ngoài ý muốn, cậu đưa tay ra một lần nắm bắt lấy cái cổ thon dài, nhìn chằm chằm nó, "Có tiến bộ nha.
"
Đôi mắt đen như hạt đầu của Bánh Mè Đen chớp chớp, lần nữa phát ra tiếng " Cạc" khàn khàn.
Cổ của nó bị nắm lấy rồi, không kêu to được.
Lục Áo nhẹ quăng nó sang một bên.
Đàn ngỗng này còn dễ nuôi hơn cậu tưởng, nếu cứ để mặc chúng nó sinh sôi, một đời tiếp một đời, không biết tới cuối cùng sẽ nuôi ra con ngỗng như thế nào.
Lục Áo có chút chờ mong.
Cậu mang theo thùng rời khỏi ổ nhỏ của đàn ngỗng, tiện thể mang theo 5 quả trứng, chừa lại đàn ngỗng 2 quả.
Đàn ngỗng phía sau kêu " cạc cạc" hai tiếng chạy về ổ, núp phía sau bụi cỏ như gặp phải quân địch hùng mạnh, nhìn chằm chằm Lục Áo -người chủ nhân kiêm kẻ phá hoại.
Bọn nó muốn giành lại 5 quả trứng, lại không dám tới gần.
Trong lúc nhất thời, tiếng ngỗng kêu vang trời, Lục Áo bị tiếng kêu của chúng làm cho nhức đầu.
Lục Áo quay đầu nhìn, cảm thấy phải tranh thủ thời gian xây một cái chuồng bên ngoài cho chúng mới được.
Thêm cơm cũng là chuyện cần phải làm.
Cậu phải mua thêm lồng cá, bình thường không có gì làm bỏ vào trong nước sông, bắt chút cá cho chúng ăn.
Ngỗng ăn protien để lớn đương nhiên sẽ khoẻ mạnh hơn ngỗng chỉ ăn cỏ để lớn.
Khi Lục Áo về nhà, Tống Châu vẫn chưa về.
Buổi trưa anh thường không về ăn cơm.
Lục Áo đem mấy quả trứng này đi rửa sạch sẽ, bỏ trong rổ, định tối sẽ làm món trứng chiên thử xem mùi vị của chúng thế nào.
Nếu ăn ngon, về sau có thể nuôi nhiều một chút lấy trứng ăn.
Nếu mà không ngon thì thôi.
Cơm trưa của Lục Áo chỉ đơn giản ăn chút mỳ.
Trong tủ lạnh còn cá còn tôm và chút rau, chỉ cần bỏ đủ nguyên liệu, cho dù kỹ thuật nấu nướng có đơn giản, món mỳ nấu ra vẫn rất ngon.
Hôm nay thực sự quá nóng, trước khi Lục Áo ngủ trưa phải đi tắm rửa một cái.
Ai mà ngờ tắm được một nửa, tiếng điện thoại để trên giường vang lên, tiếng sau càng gấp gáp hơn tiếng trước,quả thực giống như tiếng kêu đòi mạng.
Đợi nó cúp rồi lại reo, lúc reo đến lần thứ 3, Lục Áo thật hết cách chịu đựng nổi, chỉ đành dùng khăn tắm bọc qua loa cơ thể, nửa người trên vẫn còn bọt nước đi nghe máy.
Người gọi là Cát Nhiễm Châu.
Vừa nghe câu "Alo" của Lục Áo liền cảm nhận được áp suất thấp của cậu, vội hỏi: " Cậu đang làm gì vậy?"
"Đang tắm.
"
"Ha ha ha, hèn gì nghe giọng cậu khó chịu thế, chẳng lẽ đang tắm được một nửa liền chạy ra nghe máy chứ?"
"Cậu nói xem?"
"Khụ, xin lỗi mà.
" Cát Nhiễm Châu cười, "Tôi thấy gọi cậu không bắt máy, cái não cà giật liền gọi thêm vài lần.
"
Lục Áo cũng bình thường lại, chà chà mặt, nói:" Không sao.
"
Cát Nhiễm Châu nói: " Hồi sáng không phải cậu kêu tôi qua sao? Hiện tại tôi đang ngồi trên tàu cao tốc, đại khái còn 2 tiếng