Cát Nhiễm Châu lần đầu tiên về quê Lục Áo chơi, ban đầu anh ta cho rằng quê Lục Áo sẽ hơi nghèo khó lạc hậu, trong lòng vẫn luôn lo lắng.
Thật khó lắm mới có chút thời gian rãnh, cậu ta trực tiếp ngồi tàu cao tốc chạy thẳng đến huyện thành của Lục Áo, mới phát hiện ra hoàn cảnh nơi đây không như cậu ta đã tưởng.
Cái tỉnh có tiếng là vùng đất xa xôi khỉ ho cò gáy này thật ra cũng đẹp lắm.
Ánh mắt Cát Nhiễm Châu nhìn ra ngoài cửa sổ, rừng núi hai bên đường xanh ngắt.
Khi xe chạy ngang qua những ngọn núi, ngẫu nhiên sẽ thấy vùng đồng nội được tô điểm bởi những mẫu ruộng lúa rộng bao la.
Ngoại trừ lúa nước, còn có đậu phộng, cây bắp và đủ loại rau dưa.
Tại vùng đất rộng lớn lại yên tĩnh này xe xuống dốc rồi lên dốc, lên dốc rồi lại xuống dốc, giữa những cánh rừng và đồng ruộng ngẫu nhiên sẽ trông thấy vài nông dân đang làm rẫy.
Từng người nông dân bị xe chậm rãi bỏ xa, hoá thành những khối màu nho nhỏ hoà làm một bộ phận của bức tranh phong cảnh này.
Cũng có những đứa trẻ trong thôn đang vui đùa, tiếng cười ầm ĩ của bọn nhỏ xuyên qua lớp cửa kính vang vọng bên tai từng hành khách.
Cát Nhiễm Châu dựa vào khung cửa, cửa sổ đang mở rộng, tiếng gió vù vù lọt vào mang đi hơi nóng của mùa hè.
Cậu ta bị gió thổi đến nỗi cảm thấy có chút lạnh.
Những hành khách trong xe đang dùng tiếng địa phương để nói chuyện.
Cát Nhiễm Châu một câu cũng nghe không hiểu, nhưng mà thoạt nhìn, những người này thực ra cũng không quen biết nhau.
Đại khái vì cái duyên ngồi cùng một chiếc xe rồi cứ thế mà trò chuyện với nhau.
Xe chạy từ chạng vạng đến lúc trời tối.
Khoảng không của phía chân trời biến thành màu xanh đen với những áng mây đỏ hồng đẹp mắt.
Toà nhà hai bên đường quốc lộ dần trở nên nhiều hơn, liên miên tiếp nối nhau, đều là những toà nhà tự xây, trông như một bức tranh thu nhỏ.
Không biết đã chạy bao lâu, xe chậm rãi dừng lại.
Cửa xe mở ra, nam nữ già trẻ trên xe chào tạm biệt nhau, lần lượt bước xuống.
Cát Nhiễm Châu còn chưa kịp tỉnh táo lại.
Cô bán vé trên xe dùng tiếng phổ thông không mấy tiêu chuẩn của mình nhắc nhở, "Tới Trấn Thuỷ Viễn rồi, còn ai tới tới trấn Thuỷ Viễn không?"
Cát Nhiễm Châu vội đứng dậy, lưng đeo ba lô không nói, còn kéo theo một cái vali to lớn, bước đi hết sức gian khổ.
Cô bán vé bước qua giúp cậu ta mang vali xuống xe.
Cát Nhiễm Châu vội nói: " Để tôi tự làm được rồi."
"Không sao, không tốn bao nhiêu sức." Cô bán vé ung dung giúp anh mang cái vali xuống, "Cậu đi cẩn thận."
"Ài, cảm ơn cô."
Cát Nhiễm Châu xuống xe, khẽ chà chà chân, cảm thấy cái mông tê dại, phần vải trên mông vì bị mồ hôi tẩm ướt mà dính sát lên.
Cậu ta chỉ đành trong lúc sửa sang lại ba lô, lặng lẽ kéo kéo cái quần.
Cậu ta vừa chỉnh lại cái quần, vừa nhìn trái nhìn phải, vốn là đề cao cảnh giác nhìn xung quanh, sợ có người bất thình lình nhìn qua đây.
Không ngờ vừa nhìn đã trông thấy Lục Áo, cậu đang ngồi trên chiếc xe ba gác đậu dưới táng cây.
Sắc trời đã rất tối rồi.
Từ góc nhìn của Cát Nhiễm Châu, chỉ thấy màu da Lục Áo như gốm sứ, da dẻ nhẵn nhụi, ngũ quan tinh xảo không giống người.
Người xung quanh đi ngang qua đều lặng lẽ ngoái nhìn.
Còn cậu thì cúi đầu chơi điện thoại, mọi người chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của cậu.
"Lục Áo!"
Cát Nhiễm Châu hô một tiếng.
Lục Áo ngẩng đầu lên, trông thấy cậu ta, liền nhét điện thoại vào trong túi quần, nhảy xuống xe, "Đến rồi à? Có đói không?"
"Không đói lắm, lúc ngồi xe có ăn chút đồ lót dạ."
Lục Áo đi qua giúp cậu ta xách vali, vừa nhìn cái vali to đùng này, "Sao cậu mang theo nhiều đồ thế?"
Cát Nhiễm Châu vui tươi hớn hở cười, "Đằng nào cũng có vali mà, không cần phải xách tay."
Lục Áo đặt vali của cậu ta ra phía sau xe, lại lấy một cái ghế nhỏ ra, "Xe tôi mua còn chưa giao tới, cậu chịu khó ngồi đỡ."
"Không thành vấn đề, xe này cũng rất tốt, thông gió." Cát Nhiễm Châu tay chân vụng vè leo lên xe, miệng còn tìm lời khen xe Lục Áo, "Đi xe này tốt hơn xe hơi nhiều, ngồi xe hơi cả ngày giờ chỉ nghĩ tới thôi tôi cũng muốn nôn rồi."
Lục Áo nói: "Vậy cậu vịn chắc lan can, tôi chạy chậm một chút."
"Oki, ài, cuối cùng cũng đến nơi rồi, ngày hôm nay nóng chết tôi."
Lục Áo khởi động xe, chậm rãi chạy về thôn.
Xe chạy gió thổi đến, tóc của Cát Nhiễm Châu bị thổi tới dựng thẳng lên.
Cậu ta không khỏi híp mắt lại.
Nếu không tính tới hình tượng, ngồi xe ba gác đúng là rất thoải mái, rộng rãi mát mẻ, quay đầu lại còn nhìn được cảnh sắc xung quanh.
Nhưng Cát Nhiễm Châu đã quen biết Lục Áo hơn chục năm, chưa từng thấy cậu chạy loại xe như thế này, nhất thời trong lòng cậu ta có chút chua xót.
Tám phút sau, Lục Áo đã chạy xe ba gác tới trước cửa nhà.
Cậu thấy trong nhà sáng đèn, trong lòng vui vẻ biết rằng Tống Châu đã về.
Lúc này Lục Áo mới chợt nhớ ra, quay đầu lại, "Hình như tôi có chuyện quên nói với cậu."
"Chuyện gì?"
Lục Áo chìa ra một ngón tay, "Tôi có bạn trai, đang sống chung."
"Thiệt hay giả?" Cát Nhiễm Châu hai mắt xem xét cậu, trong giọng nói tràn đầy sự hoài nghi, "Cậu đang nói giỡn phải không?"
"Không nói giỡn, thật đó." Lục Áo tỏ ý cậu ta mau nhìn ánh đèn trước mặt, "Anh ấy về rồi."
Cát Nhiễm Châu nhìn ánh đèn trước mặt, bên trong thoạt nhìn quả thực có người.
Bạn thân về quê ở mấy tháng, không chỉ tìm được bạn trai mà còn sống chung với người ta rồi.
Cũng không biết người ta là ngư dân hay nông dân nữa?
Cát Nhiễm Châu quay đầu nhìn Lục Áo, cảm thấy trong lòng có chút khổ sở.
Cảm giác này không thua gì nhìn cây cải trắng đáng yêu nhà mình cực khổ trồng mấy chục năm qua bị con heo mập xấu xí gặm mất.
Tống Châu nghe được tiếng động, mở cửa thò đầu ra nhìn, giọng nói dịu dàng, "Về rồi à?"
"Ừm." Lục Áo giới thiệu Cát Nhiễm Châu, "Đây là bạn thân mà em đã nói với anh, Cát Nhiễm Châu.
Nhiễm Châu, đây là bạn trai tôi, Tống Châu."
Tống Châu cười khẽ, " Chúng ta thật có duyên.
Mau vào, tôi đã nấu cơm rồi, nghỉ ngơi một lát, làm chút thức ăn là có thể ăn ngay."
Cát Nhiễm Câu nhìn anh, tâm trạng trở nên hoảng hốt.
Tống Châu một quần áo màu trắng, đẹp trai dịu dàng, phong độ bất phàm, đặc biệt là cái chiều cao kia, chỉ đứng đó thôi cũng có thể hấp dẫn ánh nhìn của tất cả mọi người.
Người như vậy, tuyệt đối không phải nông dân hay ngư dân.
Tống Châu tự mình đi xách va li cho Cát Nhiễm Châu.
Cát Nhiễm Châu không giành với anh, chỉ nhỏ giọng hỏi: " Bạn trai cậu làm nghề gì vậy?"
"Nghề tự do." Lục Áo mặt không đổi sắc nói, "Là chuyên gia mảng an toàn."
Cát Nhiễm Châu bừng tỉnh ngộ ra, "Tôi nói mà, ở đây sao lại có người có khí chất như vậy?"
"Người đặc biệt trong thôn chúng tôi còn nhiều lắm, ở phía dưới một chút có một blogger lớn đang ở kìa."
"Ngầu vậy sao?"
"Đúng vậy."
Lục Áo đưa Cát Nhiễm Châu đến phòng khách, "Phòng này tôi đã quét dọn qua rồi, tối nay cậu ở đây."
"Ò, được."
Tống Châu giúp cậu ta để gọn vali, sau đó đi ra ngoài rót một ly nước đưa qua.
Lục Áo nói: "Cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi đi làm thức ăn."
Cát Nhiễm Châu đè thấp âm thanh, "Bình thường đều là cậu nấu cơm sao?"
"Cũng không hẳn, phải xem