“Tôi cũng chỉ có thể nói tiếng thật xin lỗi thôi.” Đồng Vận Khiết trông như áy náy, nhưng trên thực tế lại vô cùng đắc ý.
An Hạnh Nhi cũng chả có phản ứng gì lớn.
Cô chỉ dời ánh mắt sang Lưu Phàm, cười nói: “Đã ký hợp đồng chưa?”
Lưu Phàm khẽ nhíu mày, như không nhận ra cô là ai.
“Tôi là An Hạnh Nhi, tổng giám Marketing của tập đoàn An Thị.” An Hạnh Nhi giới thiệu bản thân.
Không có nói mình là thiên kim của tập đoàn An Thị.
Cũng không cần giới thiệu.
Có thể trở thành người quản lý hàng đầu trong giới giải trí, kim chủ gì đó, đã nắm rõ trong lòng bàn tay từ lâu rồi.
Lưu Phàm vội vàng đưa tay ra: “Thật ngại quá, thất kính rồi.
Lần trước nhìn thấy cô là ở trên video livestream đám cưới của cô, lúc đó ăn vận lộng lẫy, có chút không giống bây giờ.
Nhưng không thể không nói, cô của lúc đó và cô của bây giờ đều xinh đẹp như nhau.”
“Qúa khen.” Đối với lời khen của Lưu Phàm, An Hạnh Nhi rất điềm tĩnh, cô vươn tay bắt tay với Lưu Phàm một cái, sau đó thẳng thắn tiếp tục nói: “Cô Ôn San đã ký hợp đồng làm người đại diện với cô chủ Đồng chưa? Nếu chưa ký hợp đồng, tôi và cô chủ Đồng cạnh tranh công bằng, cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội.”
“Đã ký rồi.” Lưu Phàm còn chưa mở miệng, Đồng Vận Khiết đã nói thẳng.
“Vậy sao?” An Hạnh Nhi khẽ nhíu mày: “Có thể cho tôi xem một chút không.”
“Đây là riêng tư của chúng tôi và nghệ sĩ, tại sao phải cho cô xem.”
“Đương nhiên có thể không cần, chỉ là để tôi từ bỏ mà thôi.
Nếu không, nói không chừng, thỉnh thoảng, tôi vẫn phải đến quấy rầy anh Lưu một chút.” An Hạnh Nhi mỉm cười một cái với Lưu Phàm.
Thân là người quản lý với lý dịch dày dặn, Lưu Phàm cảm thấy với điều kiện ngoại tại của An Hạnh Nhi, thì không làm minh tinh thật đáng tiếc.
“An Hạnh Nhi, cô làm như vậy, thật sự có hơi quá rồi đó.” Ở trước mặt nhiều người như vậy, Đồng Vận Khiết hoàn toàn không nể mặt An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi cũng không quan tâm Đồng Vận Khiết.
Chính là bộ dạng không đặt cô ta vào mắt mình, cô trực tiếp nói ra điều kiện của mình với Lưu Phàm: “Tôi nghe nói phí đại diện của cô Ôn là 240 tỷ.
Nếu như có thể, tôi đồng ý bàn với anh tới 300 tỷ.”
Lưu Phàm nghe thấy con số này, trong mắt như phát sáng.
Ôn San ngồi ở bên cạnh, lúc này rõ ràng cũng có chút động lòng.
“An Hạnh Nhi.” Sắc mặt Đồng Vận Khiết rõ ràng rất khó coi.
Người phụ nữ này, thật sự nhiều tiền lắm rồi sao?!
Đốt tiền lung tung như vậy!
“Ngài Lưu có thể cân nhắc một chút.” An Hạnh Nhi căn bản không quan tâm, chỉ bàn hợp tác với Lưu Phàm: “Dù sao cái này liên quan đến thân giá của một nghệ sĩ, một khi tôi ra 300 tỷ, tôi tin sau này việc làm người đại diện của cô Ôn, cũng sẽ nước lên thuyền cao.”
“Lưu Phàm, anh không được lật lọng.
Bát luận là làm người hay làm kinh doanh, thì phải chú trọng chữ tín.” Đồng Vận Khiết rõ ràng có thể cảm nhận được Lưu Phàm đang động lòng, nhịn không được mà nhắc nhở: “Hồi nãy anh đã đồng ý với tôi, nếu như huỷ bỏ giữa chừng, mà truyền ra ngoài, thì đối vối anh, đối với tiền đồ ngôi sao của Ôn San sau này đều có ảnh hưởng.”
Lưu Phàm rõ ràng có chút khó xử rồi.
“Xem ra, vẫn chưa có ký kết hợp đồng.” An Hạnh Nhi ra kết luận.
Cũng không thể không nói, Đồng Vận Khiết thật sự rất cẩn thận.
Bây giờ không ký hợp đồng, chỉ là đạt được hiệp nghị bằng miệng thôi.
Một khi An Hạnh Nhi từ bỏ, cô ta cũng có thể không cần thật sự ký hợp đồng với Ôn San, càng không cần chỉ trả số tiền phí đại diện giá trên trời này.
Cùng lắm chỉ là ảnh hưởng đến chữ tín của thương nghiệp một chút mà thôi.
Nhưng ở trước lợi ích kim tiền thật sự, chữ tín thật sự không đáng nhắc.
Mắt thì mắt.
“Tôi có mang hợp đồng rồi.” Đồng Vận Khiết trực tiếp lấy ra từ trong túi.
.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể |||||
An Hạnh Nhi cười lạnh một cái.
Thật đúng là có chuẩn bị.
“Hồi nãy bởi vì cô đột nhiên xông vào, mới làm cắt ngang việc ký hợp đồng của chúng tôi.” Đồng Vận Khiết có chút cường thế, còn có chút sốt sắng.
Thứ nhất là sợ bị An Hạnh Nhi giành đi.
Thứ hai là sợ 240 tỷ lại biến thành 300 tỷ.
Dự toán của cô ta vốn đã rất eo hẹp rồi.
Căn bản không dám lãng phí thêm chút nào nữa.
“Anh Lưu, anh xem thử nội dung hiệp nghị