Nghiêm Quốc Cương gọi một đồng điện thoại, cuối cùng cũng liên hệ được với Vương Sướng.
Một đám người hẹn nhau ở quán cà phê.
Vương Sướng đưa theo nghệ sĩ mà An Hạnh Nhi chỉ điểm, Bạch Linh Nhi.
Hai người nhìn bọn họ mà đều có chút thụ sủng nhược kinh, hoàn toàn không ngờ, đường đường là tập đoàn An Thị mà lại tìm bọn họ bàn chuyện hợp tác.
“Chào anh Vương.” An Hạnh Nhi chủ động chào hỏi.
*Chào chào chào cô, cô An.” Vương Sướng có chút lắp bắp, vội vàng bắt tay.
“Chào cô, cô Bạch.” An Hạnh Nhi lại chủ động chào hỏi với Bạch Linh Nhi.
Bạch Linh Nhi cũng thụ sủng nhược kinh, vội vàng vươn tay nói: “Chào cô An.”
Hai người bắt tay.
An Hạnh Nhi cứ như vậy mà nhìn Bạch Linh Nhì.
Bởi vì chưa từng theo đuổi thần tượng, cho nên kiếp trước không có qua lại gì với Bạch Linh Nhi cả, thỉnh thoảng có nhìn thấy trên TV qua, ấn tượng đối với cô chẳng qua là khá đẹp, nếu như không phải vì cô ta là vợ của Tần Thạc thì có thể bây giờ cô cũng sẽ không đặt cô ta vào lòng.
Đương nhiên.
Chuyện là vợ của Tần Thạc, đó cũng là chuyện của rất nhiều năm sau rồi.
Tính toán thời gian, thì bây giờ Bạch Linh Nhi và Tần Thạc chắc vẫn chưa có chút qua lại nào.
Bạch Linh Nhi bây giờ vẫn là một tiểu minh tỉnh im hơi lặng tiếng, Tần Thạc còn đang tung hoành trên thế giới đào hoa, không tự rút ra được.
*Cô An.” Bạch Linh Nhi cứ mãi bị An Hạnh Nhi nắm lấy, lúc này có chút lúng túng: “Trước đây cô có quen biết tôi sao?”
Nhìn thấy ánh mắt dò xét của cô, có một giây nào đó cảm thấy bọn họ là người quen.
Nhưng cô ta thật sự không nhớ, trong sinh mệnh cô ta có một nhân vật lớn như vậy xuất hiện qua, nếu như xuất hiện rồi, thì cô ta tuyệt đối sẽ không quên.
*Không có.” An Hạnh Nhi hồi thần.
Cũng thuận thế buông tay Bạch Linh Nhi ra.
Cô tự nhiên mà nói: “Chỉ là cảm thấy cô Bạch rất đẹp, nhất thời có chút thất thần.”
Lời này vừa thốt ra.
Bạch Linh Nhi rõ ràng trở nên ngại ngùng.
Cô cười nói: “Cô An mới là đẹp thật sự, ban đầu nhìn thấy hôn lễ của cô và anh Diệp, đã cảm thấy cô rất đẹp, bây giò nhìn thấy người thật, đúng là còn đẹp hơn trên video nữa.”
Là sự khen ngợi từ tận đáy lòng.
Bạch Linh Nhi vốn cũng khá tự tin với tướng mạo của mình, nhưng ở trước mặt An Hạnh Nhị, thật sự không có gì để so sánh cả.
Cho dù ở nơi có đầy rẫy mỹ nữ như giới giải trí, thì cũng có thể nỗi bật.
“Qúa khen rồi.” An Hạnh Nhi khẽ mỉm cười thể hiện sự thân thiện, cô lịch sự nói: “Mời ngồi.”
Hai người Bạch Linh Nhi và Vương Sướng lúc này mới cùng ngồi xuống.
An Hạnh Nhi cũng không vòng vo, cô trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Hôm hay tìm hai vị, chủ yếu là muốn mời cô Bạch Linh Nhi làm người đại diện hình tượng của toà nhà Quang Minh chúng tôi.
Không biết hai vị có hứng thú không?”
“Thật sao?” Vương Sướng rõ ràng có chút kích động.
Không ngờ, đột nhiên trên trời lại rơi xuống một miếng bánh lớn.
Phải biết trước đây, bọn họ không biết đã va chạm bao nhiêu cũng chả lấy được hợp đồng làm đại diện, thậm chí ngay cả các vai diễn phụ không quan trọng mà cũng rất gian nan để có được.
Bây giờ vậy mà lại kêu bọn họ làm người đại diện của nhà tài phiệt thứ 2 toàn quốc.
Cảm giác như đang nằm mơ vậy.
“Đương nhiên là thật.” An Hạnh Nhi chắc nịch mà nói: “Tôi chuẩn bị xong hợp đồng cho cô rồi.”
Nói xong, An Hạnh Nhi trực tiếp bảo La Tư lấy hợp đồng ra.
Vào khoảnh khắc lấy ra, Nghiêm Quốc Cương thật sự chắn kinh.
Hồi nãy đã rất chắn kinh rồi.
Bây giờ có chút không nhịn nổi nữa.
“An tổng, ý cô là sao?” Nghiêm Quốc Cương rõ ràng đã phát hiện manh mối.
*Từ khi bắt đầu thì tôi chưa từng nghĩ sẽ ký với Ôn San.” An Hạnh Nhi nói thẳng.
“Độ nổi tiếng của Ôn San không biết là cao hơn cô Bạch trước mắt đây đến bao nhiêu nữa??2! Bây giờ dù cô có không ký với Ôn San thì ít nhất cũng ký với một minh tỉnh tuyến một như Ôn San chứ, cô bảo cô Bạch làm người đại diện, không phải đang đùa đó chứ?!” Nghiêm Quốc Cương hoàn toàn không thể tán đồng.
Bạch Linh Nhi bị Nghiêm Quốc Cương nói mà cũng có chút…xấu hổ.
Nhưng không thể không nói, lúc này nghe thầy tên của Ôn San, khiến cô ta sợ.
Ôn San đối với cô ta mà nói, chính là sự tồn tại cao đến không với tới được, tập đoàn An Thị vậy mà lại từ bỏ Ôn San vì cô ta….bản thân cô ta cũng cảm thấy không hiện thực.
*Tôi không có đùa.” An Hạnh