Khi điện thoại của An Hạnh Nhi đổ chuông thì cô và Diệp Thương Ngôn vừa về tới nhà.
Vừa hầu hạ Diệp Thương Ngôn lên giường xong.
Người đàn ông chó hâm, vẫn là người đàn ông chó hâm!
Chính là mọi sự dịu dàng và tuyệt vời, chỉ có thể duy trì mấy giây, tuyệt đối không vượt qua mười phút.
10 phút sau, lập tức biến về nguyên hình.
Sai khiến cô như nào, chọc tức cô như nào, thật sự là một chút cũng sẽ không mềm lòng.
Cô thấy điện thoại của Hạ Tư Tư, liền cầm điện thoại đi thẳng ra ban công bên ngoài.
Diệp Thương Ngôn nhìn bóng lưng của An Hạnh Nhi, khóe miệng mang theo nụ cười.
Đột nhiên cảm thấy.
Vợ của anh còn lợi hại hơn so với anh tưởng tượng.
Mà anh vẫn rất mong chờ.
Cô rốt cuộc còn có thể mang tới bao nhiêu bất ngờ cho tắt cả mọi người.
Ở ban công.
An Hạnh Nhi nghe máy: “Tư Tư.”
“Làm người không thể cái gì cũng không nói như vậy!” Hạ Tư Tư nói rõ từng từ.
An Hạnh Nhi thật ra không cần nghĩ cũng biết Hạ Tư Tư muộn như vậy gọi điện cho cô rốt cuộc là vì cái gì.
Tối nay cô cũng không có cố ý giải thích với cô ta, là thật sự sợ không rõ ràng, dù sao Hạ Tư Tư có khi điên lên, cô thật sự không đỡ được.
Ở trước mặt nhiều người như vậy, cô vẫn cần mặt mũi.
“Nói sẽ cùng làm cá mặn, cậu lại lặng lẽ cố gắng! Cậu nói đi, cậu đề tớ ở đâu?!” Hạ Tư Tư chất vấn.
An Hạnh Nhi không nhịn được mà cười.
Trên thế giới này, đoán chắc người duy nhất sẽ không đố ky với cô, người duy nhất thật lòng hy vọng cô trở thành cô gái tốt hơn, ngoài ba mẹ cô ra thì chỉ có Hạ Tư Tư.
Cô nói: “Tớ chỉ là do sở thích.”
“Sở thích sao?!” Giọng của Hạ Tư Tư lại đẩy lên cao hơn: “An Hạnh Nhi, cậu giữ kín như vậy, cậu là muốn tớ và cậu tuyệt giao có phải không!”
“Thật sự chỉ là do sở thích.” An Hạnh Nhi giải thích: “Cậu cũng biết tớ từ nhỏ đã thích vẽ.
Nhưng cái tớ giỏi không phải là tranh thủy mặc truyền thống, mà là tranh màu.
Cũng thật sự là vì sở thích cá nhân, lúc nhàm chán xem ít tư liệu về phương diện thiết kế, không có việc gì thì ở trong sách học thiết kế trang phục.”
Hạ Tư Tư cần thận nghĩ lại.
Hình như nghĩ tới hồi An Hạnh Nhi học cấp ba, hình như đang ở phác phác vẽ vẽ trên giấy.
Nhưng cô ta không để trong lòng, cảm thấy cô là đang chán mà thôi.
Dù sao thành tích của cô rất tốt.
Không cần nỗ lực, cũng có thể thi đỗ đại học top đầu.
Đâu giống như cô ta chứ?!
Ở phương diện học hành, thật sự là rất ngốc.
“Cậu chắc quên rồi.” An Hạnh Nhi đối với tình trạng không tim không phổi của Hạ Tư Tư cũng đã quen rồi.
“Cậu cũng không có nói riêng với tớ là cậu đang thiết kế trang phục, tớ sao lại nhớ chứ.” Hạ Tư Tư cưỡng từ đoạt lý.
“Tớ từng nói với cậu rồi.” An Hạnh Nhi chắc chắn.
“Vậy sao?” Hạ Tư Tư giả bộ ngớ ngắn đề cho qua.
“Cậu còn nói, sau này lớn lên thì thiết kế váy cưới cho cậu.” An Hạnh Nhi nói thẳng: “Cậu nói cậu phải mặc váy cưới do tớ thiết kế, gả cho người đàn ông cậu yêu nhất.”
Hạ Tư Tư sững người.
Qua lời nhắc nhở như này của An Hạnh Nhị, cô ta đột nhiên nghĩ ra rồi.
Dù sao đó thật sự là chuyện rất lâu rồi, mà cô ta lại hay quên.
“Bây giờ đã thiết kế cho cậu rồi, cậu còn tới oán trách tớ âm thầm có gắng?!” An Hạnh Nhi uất ức nói.
Hạ Tư Tư vào lúc đó đã ngây cả người.
Cho nên.
Một câu đùa cô ta thuận miệng.
An Hạnh Nhi thật sự xem là thật sao?!
Vì để thiết kế váy cưới cho cô ta, cho nên mới trở thành nhà thiết kế hàng đầu của Selena.
Hốc mắt của cô ta lập tức đỏ hoe.
Đột nhiên cảm động chết đi được.
Cô ta biết An Hạnh Nhi tốt với cô ta, nhưng cô ta không biết, An Hạnh Nhi lại tốt với cô ta như vậy.
Cô ta đột nhiên nghĩ tới buổi ra mắt sản phẩm mới của Selena ngày hôm nay, người chủ trì nói chủ đề lễ phục kỳ này tên là tình bạn, lấy linh cảm từ người bạn sắp gả đi của cô…
Cho nên chính là cô ta rồi.
Phải làm sao.
Cô ta đột nhiên rất muốn khóc.
Cô ta mang theo tiếng nghẹn ngào: “Hạnh Nhi, cậu sao lại đối tốt với tớ như vậy? Tớ vừa rồi còn đang ngưỡng nộ tình bạn thần tiên của Crane và bạn của cô ấy, bây giờ mới biết tớ vậy mà đang ngưỡng mộ bản thân mình.”
An Hạnh Nhi khẽ mỉm cười.
Năm đó, cô thật ra biết Hạ Tư Tư chỉ nói một câu thuận miệng.
Dù sao Hạ Tư Tư tuy thỉnh thoảng tùy hứng, nhưng tuyệt đối sẽ không khiến người