**********
Khi Hạ Tư Tư cúp máy đã là 2 giờ sáng rồi.
Chính là vừa nghĩ tới việc An Hạnh Nhi làm cho cô ta thì sẽ bị cảm động.
Vừa nghĩ tới thì sẽ phấn khích không thôi.
Cô ta đoán An Hạnh Nhi nếu như là đàn ông, cô ta lập tức lấy thân báo đáp.
Cô ta để chiếc điện thoại không còn nhiều pin xuống.
Nếu không phải là do tên Diệp Thương Ngôn đó, cô ta rõ ràng còn có thể nói chuyện thêm một lúc nữa với An Hạnh Nhi.
Cô ta thậm chí cảm thấy anh là cố ý, cố ý tìm cớ lửa An Hạnh Nhi lên giường.
Vừa nghĩ tới con sói xám Diệp Thương Ngôn kia…
Cô ta thế nào cũng cảm thấy Hạnh Nhi nhà bọn họ sẽ bị gặm tới xương cũng không còn.
Lúc cô ta lật người chuẩn bị đi ngủ.
Điện thoại đột nhiên lại đổ chuông.
Khuya như vậy rồi, chắc chắn sẽ không phải là An Hạnh Nhi.
Quy luật ngủ nghỉ của cô gái An Hạnh Nhi này rất chuẩn, cô ta cũng cảm thấy An Hạnh Nhi vẫn là bạn nhỏ chưa trưởng thành, người trưởng thành sao có thể đi ngủ lúc 10 giờ tối dậy lúc 6 giờ sáng chứ.
6 giờ sáng đi ngủ 10 giờ sáng thức dậy thì tạm.
Cô ta nhìn số gọi tới.
Quả nhiên.
Đám bạn ăn nhậu đó của cô ta.
Cô ta nghe máy: “Tối nay tớ không ra ngoài.”
Cô ta cũng đã nằm trên giường rồi, không muốn ra ngoài.
Hơn nữa cô ta sắp kết hôn rồi.
Trước khi kết hôn vẫn nên an phận một chút.
Nếu bị cánh truyền thông chụp được ảnh cô chơi bời ở hộp đêm, không biết sẽ bị nói khó nghe như nào nữa, cô ta không muốn khiến Nhiếp Tử Minh chịu uất ức gì.
Cô ta thậm chí đều đã nghĩ hết rồi.
Sau khi kết hôn cô ta cũng sẽ không tới hộp đêm nữa.
Cô ta yên phận làm một con sâu nhỏ của Nhiếp Tử Minh, cùng lắm thật sự nhàm chán thì tới công ty làm thư ký riêng của Nhiếp Tử Minh, sau đó mỗi ngày cùng nhau đi làm cùng nhau tan làm…
Cô ta cũng có hơi nôn nóng muốn trải nghiệm cuộc sống như thế rồi.
“Không phải là bảo cậu ra ngoài.” Đầu dây bên kia, rõ ràng đều là tiếng nhạc.
Hạ Tư Tư nghe không rõ đối phương nói chuyện: “Cậu nói cái gì?”
“Cậu đợi chút, tớ tìm chỗ yên tĩnh.” Tiếng inh ỏi ở đầu bên kia, hồi lâu, cuối cùng cũng yên lặng trở lại, cô ta nói: “Tớ không phải là kêu cậu ra ngoài…”
“Vậy cậu tìm tớ làm cái gì? Vay tiền?” Hạ Tư Tư biết không có chuyện tốt.
“Cậu nghe tớ nói xong có được không?”
“Cậu nói.”
“Cậu biết tớ ở hộp đêm thấy ai không?” Người đầu bên kia cố tỏ vẻ thần bí.
“Cậu có thể đừng bán hồ lô được không? Nửa đêm rồi, tớ buồn ngủ chết đi được.” Hạ Tư Tư không có kiên nhẫn nói.
“Thật là vô vị.” Người đầu bên kia oán trách một câu, nói thẳng: *Tớ nhìn thấy Tiêu Việt Duệ, tớ nhìn thấy Tiêu Việt Duệ cùng gái bao cao cấp của hộp đêm đi cùng nhau.”
Tay cầm điện thoại của Hạ Tư Tư khựng lại.
Sau đó, cô ta rất thản nhiên nói: “Liên quan gì tới tớ.”
“Tớ nghe nói cô gái đó thật sự rất lợi hại, dù là hòa thượng cũng có thể bị cô ta hòa tan.” Người đầu bên kia dường như không nghe thấy Hạ Tư Tư nói cái gì, rất là phấn khích nói.
Hạ Tư Tư cạn lời.
Cô ta không có hứng thú có được không.
“Cậu không có phản ứng sao?” Người đầu bên kia sau khi qua cơn phấn khích, kỳ lạ hỏi Hạ Tư Tư.
“Tớ có thể có phản ứng gì?” Hạ Tư Tư nhíu mày.
“Tiêu Việt Duệ không phải là anh kế của cậu hay sao?”
“Vậy cũng không có liên quan tới tớ.” Giọng của Hạ Tư Tư rất là lạnh lùng: “Anh ta muốn chơi gái đó cũng là chuyện của anh ta, đều là người trưởng thành, lẽ nào ai có thể quản được ai sao.”
“Tớ sao nghe giọng của cậu chua chua.”
“Tai của cậu gặp vần đề hả?!” Hạ Tư Tư tự dưng nỗi cáu: “Tớ chua cái rắm, mong anh ta nhiễm bệnh!”
“Nhìn đi, đã tức điên lên rồi.”
“Tớ nói cậu…”
“Tư Tư, tớ nghe nói thời đi học, cậu và Tiêu Việt Duệ từng có quan hệ ám muội.” Người đầu kia rất là tò mò.
“Cậu nghe ai nói? Lôi ra đây để tớ xử!” Hạ Tư Tư rất tức giận.
“Là thật sao?”
“Giả.”
“Có người nói nhìn thấy cậu và Tiêu Việt Duệ hôn nhau.”
“Phắc diu!” Hạ Tư Tư buông lời thô tục.
“Cậu hôn anh ta hay là anh ta hôn cậu, hay là hai người hôn lẫn nhau…”
“Hộp đêm nhiều rượu như vậy còn không chặn được miệng của cậu.” Hạ Tư Tư bực bội.
Người đầu bên kia dường như cũng có thể cảm nhận được Hạ Tư