Khóc đến mức, dường như bầu trời sắp sụp đổ.
Sắc mặt An Hạnh Nhi lúc đó liền thay đổi lập tức.
Diệp Thương Ngôn nhìn vẻ mặt An Hạnh Nhi thay đổi, hiển nhiên là nghiêm túc hơn.
“Bây giờ cậu đang ở đâu?” An Hạnh Nhi không hỏi gì hết.
Bởi vì, đã trải qua kiếp trước.
Nhưng lại không thể nhớ xảy ra ở đâu, cũng như không thể nhớ rõ khi nào.
Cô chỉ biết đó là mấy ngày này.
Cô thực sự không biết chính xác là ngày nào, lâu quá rồi, cô không nhớ rõ.
“Tớ ở, tớ ở …” Hạ Tư Tư căng thẳng đến mức không nói nên lời.
“Tư Tư, bình tĩnh đi, Tiêu Việt Duệ sẽ không chết đâu.
Việc đầu tiên cậu phải làm bây giờ là gọi cấp cứu, đưa Tiêu Việt Duệ đến bệnh viện gần nhất để cấp cứu.
Việc thứ hai là nói cho tớ biết cậu đang ở đâu, tớ sẽ đến tìm cậu ngay lập tức.
“
“Được, được.” Hạ Tư Tư dường như đang cố gắng trấn tĩnh.
An Hạnh Nhi đặt điện thoại xuống.
Nói với Diệp Thương Ngôn: “Tư Tư xảy ra chuyện, tôi bây giờ đi ra ngoài, nếu anh muốn ăn cháo, tôi để chú Trung đến đút cho anh.”
Nói xong, An Hạnh Nhi nhanh chóng rời đi.
Diệp Thương Ngôn nhìn bóng lưng An Hạnh Nhi, sắc mặt khẽ thay đổi.
An Hạnh Nhi vừa nói.
Tiêu Việt Duệ sẽ không chết …
Việt Duệ xảy ra chuyện gì?
Hạnh Nhi vội vàng rời khỏi phòng.
Diệp Thương Ngôn nhìn theo bóng lưng An Hạnh Nhi, gọi điện cho Tần Thạc.
“Chắc là không bị nghỉ ngờ gì đâu.” Tần Thạc nói thẳng.
Cứ cho rằng Diệp Thương Ngôn muốn hỏi anh xem mấy người theo dõi bọn họ hôm nay có nghi