Chiếc xe nhanh chóng đến nơi xảy ra vụ tai nạn.
An Hạnh Nhi vội vàng bước xuống xe, lúc này xe cấp cứu đã tới, đang đưa người đàn ông đầy máu lên xe cấp cứu.
An Hạnh Nhi chạy đến bên cạnh Hạ Tư Tư, cùng xe cấp cứu kéo Hạ Tư Tư đến bệnh viện trung tâm.
Hạ Tư Tư ngồi trong xe cấp cứu, cả người run lên.
Tiêu Việt Duệ trên người có vết máu, nhìn qua có chút đáng sợ.
An Hạnh Nhi nắm chặt tay Hạ Tư Tư vào trong lòng bàn tay mình: “Việt Duệ sẽ không sao đâu, tin tớ.”
Dù biết rằng Tiêu Việt Duệ sẽ không chết.
Nhưng nhìn anh ta mặt mày máu me như lúc này, trong lòng vẫn là có chút kinh hãi.
Hạ Tư Tư chỉ gật đầu.
Vừa gật đầu vừa khóc.
Có lẽ đã thực sự bị dọa sợ rồi.
Xe cấp cứu rất nhanh liền đến bệnh viện.
Ngay cổng vào bệnh viện cũng có các bác sĩ và y tá chờ sẵn.
Tiêu Việt Duệ được khiêng ra khỏi xe cấp cứu, đặt trên giường bệnh di động, điên cuồng đẩy vào phòng cấp cứu.
An Hạnh Nhi và Hạ Tư Tư cũng đi theo.
“AI” Hạ Tư Tư đột nhiên lộn nhào một cái.
Vì giày cao gót quá cao.
Lúc này lại chạy nhanh như vậy, té một phát quỳ sắp dưới đất.
An Hạnh Nhi nhanh chóng ngồi xổm xuống đỡ Hạ Tư Tư: “Có sao không?”
Nước mắt Hạ Tư Tư càng chảy ra, cô ta rưng rưng nói: “Đau quá…”
“Cần thận.” An Hạnh Nhi vô lực: “Cậu bây giờ gấp cũng không được gì.”
Hạ Tư Tư cắn chặt môi, trong lòng thực sự khó chịu.
Thật ra, Hạ Tư Tư luôn nói rằng mình ghét Tiêu Việt Duệ, ghét Tiêu Trầm, nhưng thật sự không thể làm ra