Thật ra, nếu Hạ Tư Tư không nói, An Hạnh Nhi cũng biết.
Kiếp trước đã biết rồi.
Tối nay Hạ Tư Tư sẽ đến hộp đêm dự tiệc.
Dù gì thì một tuần nữa cô cũng sắp đi lấy chồng, cho nên cô ôm tâm lý có thể đi chơi được ngày nào hay ngày đó, khoảng thời gian này ngày nào cô cũng đi chơi thâu đêm.
Tối nay đang chơi vui.
Tiêu Việt Duệ đột nhiên gọi điện cho Hạ Tư Tư, nói cô biết anh ta có việc tìm cô.
Hạ Tư Tư vốn dĩ không muốn đến chỗ hẹn, cũng không muốn nhìn thấy Tiêu Việt Duệ, nhưng lại nghĩ dù sao cô cũng sắp kết hôn rồi, sắp thoát khỏi Tiêu Việt Duệ, cô mới cho Tiêu Việt Duệ một cơ hội nữa, nói rõ ràng với nhau, cũng để Tiêu Việt Duệ hoàn toàn chết tâm.
Nghĩ đến đây, Hạ Tư Tư đi tới chỗ Tiêu Việt Duệ đã nói.
Câu đầu tiên Tiêu Việt Duệ nói là: “Tư Tư, đừng kết hôn với Nhiếp Tử Minh.”
Thực lòng mà nói, lúc đó cô thực sự rất phiền.
Quay người muốn rời đi.
Nhưng nếu như đã đến giải thích với anh ta, cô lại đè nén nội tâm chán ghét lại nói: “Nếu không gả cho.
Nhiếp Tử Minh thì lấy anh sao?”
“Nếu như có thể ……
“Không có nếu như!” Hạ Tư Tư trực tiếp ngắt lời Tiêu Việt Duệ: “Tôi đối với anh không có chút cảm tình gì, năm đó hôn anh là vì có cảm tình tốt với anh, quả thật, hồi đó, ở cái tuổi chân thật, giàu tình cảm, luôn khao khát những thứ đẹp đẽ, không thể không nói, vẻ ngoài của anh quả là có thế mạnh đề thu hút các cô gái, tôi nghĩ lúc đó tôi cũng chỉ bị gương mặt của anh mê hoặc, nên mới làm ra chuyện kìm lòng không đậu không có chút ý nghĩa nào như thế.”
Tiêu Việt Duệ âm thầm thừa nhận sự mỉa mai Hạ Tư