Hạ Tư Tư thật sự là con ngươi cũng xém chút trừng cả ra ngoài.
Cô vừa rồi liền nhìn thấy Cố Bích Trâm ôm một người đàn ông, người đàn ông cúi đầu, hơn nữa thân thể căn bản bị cô ta che khuất, ở một nơi mờ mờ ám ám, cô cũng không nhìn rõ, lúc này người đàn ông bỗng ngẩng đầu, không hề phòng bị liền nhìn thấy Tiêu Việt Duệ.
Sau đó anh dường như cũng nhìn thấy cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Hạ Tư Tư cầm điện thoại xoay người rời đi, vừa đi vừa nói: “Đậu xanh, bị họ phát hiện rồi.
”
Rõ ràng có chút cảm giác quẫn bách bỏ trốn.
“Hai người họ ở cùng nhau, cậu không thoải mái rồi?” An Hạnh Nhi không nhịn được trêu ghẹo.
“Buồn cười, tớ sẽ không thoải mái?” Hạ Tư Tư miệng đầy khinh thường: “Tớ chỉ là cảm thấy Tiêu Việt Duệ dù có không ổn thì cũng sẽ không tìm loại phụ nữ mắc bệnh công chúa như Cố Bích Trâm, trời sinh đã cảm thấy tất cả mọi người đều nên nhường cô ta dỗ cô ta.
Sau này lấy về, xui xẻo to rồi.
”
“Ai nói Cố Bích Trâm sẽ không vì Tiêu Việt Duệ mà thay đổi? Cậu từng thấy cô ta theo đuổi ai mà theo đuổi cả thành phố đều biết chưa? Cậu không nhìn thấy cô ta ở trước mặt Tiêu Việt Duệ thì dịu dàng như mèo con sao? Đây gọi là núi này cao thì có núi khác cao hơn.
” An Hạnh Nhi thật cố ý nói.
“Xem như tớ nhiều chuyện được chưa.
” Hạ Tư Tư không muốn nói nữa.
Tiêu Việt Duệ muốn ở cùng ai, liên quan gì tới cô.
“Mà nói cậu lại đi hộp đêm rồi?” An Hạnh Nhi chuyển đề tài, rõ ràng có chút không vui.
“Tớ tùy tiện chơi một chút rồi về, cậu mau thân mật khắng khít với Diệp Thương Ngôn nhà cậu đi, tớ cúp đây.
”
“Này…”
Hạ Tư Tư đã cúp máy rồi.
An Hạnh Nhi mà bắt đầu dạy dỗ thì hoàn toàn không chống đỡ nỗi.
Cô hít thở sâu một hơi, lén nhìn về phía góc rẽ kia một cái, thấy hai người hình như đi rồi, cô mới lại đi tới, đi vào phòng bao chuyên dụng, sau đó quẫy cùng đồng bọn của mình.
Cổng lớn Ngự Càn Vương Triều lúc này.
Tiêu Việt Duệ đỡ Cố Bích Trâm, ngồi vào một chiếc xe, đưa cô ta về.
Cố Bích Trâm luôn dán chặt lên người anh, Tiêu Việt Duệ đẩy cô ta hai lần, vẫn không đẩy ra được.
Sau đó liền mặc kệ.
Cố Bích Trâm đạt được cười.
Cô ta liền biết, đối phó với kiểu đàn ông như Tiêu Việt Duệ, chỉ có thể liều chết quấn lấy.
Xe tới đại viện nhà họ Cố.
Tiêu Việt Duệ đỡ Cố Bích Trâm xuống xe.
Vừa đi tới cổng lớn.
Cố Bích Trâm bỗng xoay người, ôm cổ anh, nhón chân muốn hôn anh.
Tiêu Việt Duệ trực tiếp đẩy cô ta ra.
Vừa đẩy, khóe môi Cố Bích Trâm không cẩn thận đụng lên vai anh, son môi đỏ chót ấn lên cổ áo sơ mi màu trắng của anh.
Tiêu Việt Duệ cũng không phát hiện, một giây sau lại đẩy cô ta ra một chút, sau đó lùi về sau một bước.
Anh nói: “Đến nhà cô rồi.
”
Rõ ràng, duy trì khoảng cách rất xa.
“Tiêu Việt Duệ, em thích anh, anh nhìn không ra sao?” Cố Bích Trâm vành mắt đỏ lên.
Lần nào cũng bị Tiêu Việt Duệ đẩy ra.
Cô ta thật sự chịu đủ rồi.
“Tôi không thích cô.
” Tiêu Việt Duệ nói thẳng.
Như rất nhiều năm nay, lúc cô ta bày tỏ với anh, câu trả lời của anh cũng là như vậy, dứt khoát, lãnh đạm.
Nước mắt cô ta rưng rưng trong mắt, cô ta hung hăng hỏi anh: “Vậy anh thích ai? Hạ Tư Tư sao?”
Tiêu Việt Duệ không trả lời.
“Cô ta cũng qua lại với Nhiếp Tử Minh mấy trăm năm rồi, anh còn thích cô ta, có phải anh hèn hạ không!” Sự phẫn nộ của Cố Bích Trâm không còn cách nào che giấu nữa.
“Đó là chuyện của tôi.
” Toàn thân Tiêu Việt Duệ rất lãnh đạm.
Sau khi nói xong câu đó, liền trực tiếp xoay người bỏ đi.
“Tiêu Việt Duệ!” Cố Bích Trâm ở phía sau hung hăng gọi anh.
Tiêu Việt Duệ xem như không nghe thấy.
Anh ngồi lại lên xe, kêu tài xế lái xe rời đi.
Đối với anh mà nói.
Không thích chính là không thích.
Không muốn cho bất kỳ hi vọng nào.
Giống như Hạ Tư Tư đối với anh vậy.
Không cho anh bất kỳ hi vọng nào, khiến anh thật sự không có bất kỳ mong đợi nào.
Xe lại quay về Càn Khôn Vương Triều.
Tối nay anh có một cuộc xã giao, vừa tiến hành được một nửa, Cố Bích Trâm đến, sau đó căn bản không hề trưng cầu ý kiến của anh đã chủ động giúp anh mời rượu một vòng, kết quả khiến bản thân uống say.
Anh kêu Tần Thạc giúp anh ứng phó trước, anh đưa Cố Bích Trâm quay về.
Không qua lại với