An Hạnh Nhi ngẩng đầu nhìn Diệp Thương Ngôn.
Nhìn đứa bé trong bức hình rõ ràng chính là phiên bản nhỏ của anh, anh mặc bộ tây trang màu đen, mang theo sự cao quý của cậu chủ nhà giàu.
Mà An Hạnh Nhi trong hình, mặc chiếc đầm công chúa màu hồng, trên khuôn mặt nhỏ còn vương nước mắt.
Cô hoàn toàn không nhớ đây là hình lúc nào.
Diệp Thương Ngôn trong hình đẹp trai như vậy, cô lại không có chút ấn tượng nào với người này.
Lúc nhỏ quả nhiên đặt hết sự chú ý lên người Cố Quân Tường, cứ cảm thấy mình đã bỏ lỡ rất nhiều.
“Ở nhà họ Diệp.
Sinh nhật ba anh, cả nhà em đến nhà anh tham dự tiệc sinh nhật, em đi lạc, anh dẫn em về.” Diệp Thương Ngôn giải thích.
“…” Tên này nhớ rõ ràng như vậy.
“Đúng đúng đúng.” Lê Thục Vân như bỗng nhiên nhớ ra, vội nói: “Lúc đó Hạnh Nhi mới 5 tuổi đi, lần đầu tiên đến nhà các con, nhà các con quá lớn, mẹ và ba Hạnh Nhi xã giao, không chú ý tới con bé bị một con chó nhỏ thu hút, sau đó liền không biết đi đâu, lúc đó mẹ gấp muốn chết, sau đó liền nhìn thấy con dẫn Hạnh Nhi quay lại, vừa khéo thợ chụp ảnh của nhà các con ở đó, cảm thấy hai đứa nhỏ rất đáng yêu, nên chụp lại, sau đó mẹ con đưa hình cho mẹ, còn khen Hạnh Nhi khóc cũng ngoan như vậy.”
Vừa nói vậy, An Hạnh Nhi dường như có chút ấn tượng.
Mơ hồ nhớ ra lúc đó ở một nơi xa lạ rất lớn, sau đó làm sao cũng không tìm thấy ba mẹ nữa, cho nên bị dọa khóc.
Khóc mãi khóc mãi liền nhìn thấy một anh trai nhỏ, cô nhớ hình như lúc đó là cô chủ động chạy tới, kêu anh giúp cô tìm ba mẹ mình.
Lờ mờ nhớ ra.
Anh trai nhỏ đó không dễ thân cận lắm.
Cô khóc thê thảm như vậy, anh cũng không đau lòng.
Chỉ nhàn nhạt hỏi cô: “Tôi giúp em tìm thấy ba mẹ, em làm sao báo đáp tôi?”
Nước mắt An Hạnh Nhi rưng rưng, đôi mắt to ầng ậc nước nhìn anh.
“Lớn lên rồi làm vợ tôi có được không?”
“Dạ.” An Hạnh Nhi liền đồng ý.
Lúc đó kêu cô làm gì cũng được.
Huống hồ cô cũng không hiểu “vợ” có nghĩa là gì.
Sau đó, anh trai nhỏ kia liền dắt tay cô, dẫn cô quay về đại sảnh tìm thấy ba mẹ.
Ở trong lòng An Hạnh Nhi, đó chỉ là một khúc nhạc đệm.
Sau khi tìm thấy mẹ liền không để trong lòng nữa.
Lúc này…
Lúc này cũng không biết sao đột nhiên hồi tưởng lại hình ảnh đó rõ ràng như vậy.
Cô không nhịn được ngẩng đầu nhìn Diệp Thương Ngôn.
Anh như mỉm cười, hỏi: “Nhớ ra rồi?”
“Không có.” Cô không biết gì hết.
Tuyệt đối không nhớ ra chuyện đã đồng ý làm vợ anh.
Diệp Thương Ngôn cũng không vạch trần.
Cùng Lê Thục Vân lật xem hình đằng sau.
Bầu không khí trong nhà rất tốt.
An Hạnh Nhi luôn cảm thấy Diệp Thương Ngôn không quá biết cách ở chung với người lớn, dù sao anh nhìn có vẻ chính là kiểu người chỉ ta độc tôn, lại không nghĩ tới, ở cùng ba mẹ cô cực kỳ tự nhiên, so với tên bại hoại nhã nhặn Cố Quân Tường thật sự tốt hơn nhiều.
Diệp Thương Ngôn và An Hạnh Nhi ăn xong cơm tối mới rời đi nhà họ An.
Hai người ngồi lên xe.
An Hạnh Nhi dùng tay chống cằm, im lặng nhìn ngoài cửa sổ, có chút xuất thần.
Diệp Thương Ngôn cũng dựa vào ghế xe, con ngươi cứ vô tình cố ý nhìn ót cô như vậy.
Không gian yên tĩnh.
“Diệp Thương Ngôn, anh đối với ai cũng tốt như vậy sao?” An Hạnh Nhi bỗng mở miệng.
Không quay đầu, chính là thì thào với cửa sổ.
Con ngươi Diệp Thương Ngôn khẽ xao động, anh nói: “Cô chủ An là đang ăn giấm sao?”
“Không phải.” An Hạnh Nhi lắc đầu: “Chỉ là có chút không tin nỗi, cứ cảm thấy anh không giống người tỉ mỉ, lại biết làm rất nhiều chuyện tôi đều không nghĩ tới.
Ví như chuyện chúng ta phải về nhà tôi muộn hơn một ngày, là anh nói trước với ba mẹ tôi đi.”
“Ừ.” Diệp Thương Ngôn đáp một tiếng.
“Kêu Cầm Cầm mang theo nhiều quà như vậy đến trước, cũng là anh chuẩn bị đi.”
Diệp Thương Ngôn lại đáp một tiếng.
An Hạnh Nhi hít thở sâu một hơi, cô bỗng quay đầu đối diện với anh.
Khóe môi anh mỉm cười.
“Đừng quá