Sáng hôm sau, Diệp Khê Niên một mình đi đến đồn công an.
Sau khi suy đi nghĩ lại, cậu quyết định tạm thời sẽ không nói chuyện này cho Tạ Y biết.
Một là vì đây là chuyện riêng của gia đình cậu, hai là vì cậu cũng chưa chắn chắn mình có thể về với gia đình đó hay không.
Mặc dù Diệp Khê Niên vốn đã có ý định rời khỏi nhà họ Diệp, song bây giờ vẫn chưa tới thời cơ, cậu còn phải đợi thêm một lúc nữa.
Đến khi ấy nói với Tạ Y cũng chưa muộn.
Trước đó cậu đã bàn bạc thời gian hẹn gặp với cảnh sát Vương nên giờ xử lí mọi chuyện cũng nhanh.
Cả quá trình làm giấy tường trình và đi lấy mẫu ADN với cảnh sát Vương cũng không mất quá lâu.
Cảnh sát Vương nghĩ đến thân phận của Diệp Khê Niên nên vô cùng chu đáo tiễn cậu ra cửa đồn công an.
Mặc dù Diệp Khê Niên luôn miệng bảo không cần nhưng cảnh sát Vương vẫn nhất quyết tiễn cậu đi.
Tuy giờ thì Diệp Khê Niên không phải minh tinh nổi đình nổi đám nhưng cậu vẫn phải đeo nón và khẩu trang để tránh những phiền phức không đáng có.
Hai người đứng trước cửa đồn cảnh sát vừa nói vừa đợi xe, một lúc sau tài xế taxi của Diệp Khê Niên gọi đến.
“Alo?”
“Alo, cậu có thể băng qua đường được không? Tôi đang đậu ở phía đối diện cậu.” Tài xế nói, có vẻ như người nọ sợ Diệp Khê Niên từ chối nên vội tiếp lời “Không phải là tôi không muốn lái xe qua đó mà do ở gần cậu có chiếc Rolls-Royce đang đậu.
Tôi sợ không cẩn thận quẹt phải nên làm phiền cậu đi vài bước sang bên đường giúp tôi với.”
Nghe tài xế nói vậy, Diệp Khê Niên ngẩng đầu nhìn về phía trước hướng bên phải.
Quả thật đúng như lời tài xế nói, có một chiếc xe sang trọng đang đậu ở đó.
Diệp Khê Niên bất đắc dĩ cười một tiếng, cậu gật đầu đáp: “Vâng, anh đợi tôi một lát, tôi sang đó ngay đây.”
Sau khi tắt máy, Diệp Khê Niên chào tạm biệt với cảnh sát Vương rồi băng qua đường để lên xe.
Diệp Khê Niên vừa ngồi xuống thì tài xế đã lập tức quay đầu xin lỗi cậu: “Xin lỗi vì bắt cậu phải đi qua chỗ tôi nhé.”
Diệp Khê Niên xua tay cười bảo: “Không có gì đâu.”
Tài xế cười cười nhìn Diệp Khê Niên qua kính hậu, vừa khởi động máy vừa nói: “May là cậu thông cảm chứ tôi là “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”.”
“Hử?” Diệp Khê Niên khó hiểu “Chẳng lẽ trước đây anh…”
Tài xế nặng nề gật đầu: “Cũng may là lần đó tôi không cần chịu trách nhiệm.
Cơ mà từ đó về sau mỗi lần thấy loại xe kiểu đó tôi đều phải né xa xa ra.”
Diệp Khê Niên nghe xong cười cười, cậu quay đầu nhìn chiếc xe đắt tiền bên kia đường.
Taxi bắt đầu chạy rồi, Diệp Khê Niên cũng nhìn không rõ nữa.
Chỉ là Diệp Khê Niên không biết, khoảnh khắc taxi bắt đầu nổ máy đi thì cửa sổ chiếc xe đắt tiền đó cũng được hạ xuống.
Ở bên trong là một Đàm Dao khóc không thành tiếng, Trì Lăng ngồi bên bà cũng nước mắt lưng tròng.
Cảnh sát Vương đi lên phía trước, ông gõ nhẹ vài cái vào cửa sổ, hỏi: “Hẳn mọi người đã nhìn thấy rồi đúng không?”
Diệp Khê Niên đã bảo cậu không muốn gặp người nhà họ Trì nên Trì Lăng và Đàm Dao cũng không thể ép cậu phải gặp được.
Nhưng dù sao thì họ đã ngày đêm mong nhớ con mình tận mười bảy năm trời, không khỏi nhờ cảnh sát Vương giúp họ được nhìn con mình từ xa.
Đàm Dao vẫn còn đang nghẹn ngào khóc.
Trì Lăng gật đầu cười với cảnh sát Vương, ông nói: “Ừ, chúng tôi thấy rồi, cảm ơn anh.” Lăng Trì lại quay đầu nhìn sang Đàm Dao, nhẹ giọng bảo: “Mặt mũi thằng bé giống mẹ nó, nhưng vóc dáng lại giống tôi…”
Cảnh sát Vương cảm thán: “Đúng vậy, lúc mới vừa thấy cậu ấy tôi đã thấy cậu ấy giống bà Đàm.”
Đàm Dao dần dần ổn định cảm xúc lại, bà nghe được những lời đó, khóe môi cong lên, giọng khàn khàn đáp: “Đúng là giống tôi, hồi đó tôi thường hay nghe người ta nói là con giống mẹ thì tốt số.
Mà Vân Tinh thì…” – Vành mắt của Đàm Dao lại lần nữa đỏ lên, những câu từ còn lại ứ nghẹn nơi cuống họng bà, không sao thốt nên lời được.
Không khí trong xe trở nên ảm đạm, một lúc sau Trì Lăng mới nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, ít nhất thì mình tìm được con rồi, tìm được là tốt rồi…” Họ còn rất, rất nhiều thời gian, có thể từ từ bù đắp lại cho con họ.
Cảnh sát Vương đáp: “Đúng vậy, tìm được là tốt rồi.
Bây giờ hai người đi với tôi đi lấy mẫu đi, tranh thủ hôm nay gửi mẫu xét nghiệm đi giám định để sớm có kết quả.” Cảnh sát Vương nói tiếp “Đợi có kết quả rồi thì đứa trẻ đó cũng sẽ chịu gặp mặt hai người thôi.”
Những lời này vừa hay làm xoa dịu bớt nỗi buồn của Đàm Dao, bà hít sâu một hơi, cuối cùng cũng ngừng khóc được.
Trì Lăng không tiếp tục nhìn về kính chiếu hậu nữa, ông mở cửa xuống xe trước.
…
Sau khi lấy mẫu ADN, Diệp Khê Niên cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Cậu không về khu chung cư mà đến công ty một chuyến.
Hai hôm nay cậu không có lịch làm việc nhưng Tạ Y có sắp xếp cho cậu một vài khóa học.
Hôm qua Diệp Khê Niên thấy không khỏe nên đã gọi điện thoại cho Tạ Y xin nghỉ.
Hôm nay cũng lấy mẫu ADN xong rồi, Diệp Khê Niên không có lý do gì mà lại xin nghỉ thêm cả.
Ba bốn ngày tiếp theo, mỗi ngày Diệp Khê Niên đều đúng giờ đến công ty để học.
Đến ngày thứ năm – cũng là hôm này thì có một sự cố nhỏ xảy ra.
Hôm qua trước lúc tan học, Lưu Nhiên có mượn đàn ghita của Diệp Khê Niên đem về nhưng nay lại quên đem tới công ty.
Giờ chỉ còn nửa tiếng là đến giờ lên lớp rồi, Lưu Nhiên có chạy về lấy thì chắn chắn cũng sẽ không kịp.
May là Diệp Khê Niên nhớ ra Sở Văn cũng có ghita, cậu gọi điện cho Sở Văn hỏi mượn.
Sở Văn đang ở bên ngoài quay phim, cậu ấy thoải mái đưa mật mã phòng mình cho Diệp Khê Niên để cậu tự qua lấy.
Diệp Khê Niên sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên quyết định cùng Lưu Nhiên đi một chuyến tới đó.
“Kíng koong!” – Cửa thang máy từ từ mở ra.
Diệp Khê Niên vừa ngước mặt thì va phải ánh mắt của một người đàn ông đứng bên ngoài thang máy.
Người đàn ông đó mặc một bộ đồ giản dị, dáng người cao lớn, trông rất phong độ.
Mặc dù người nọ đang đội một chiếc mũ nhưng cũng khó che được góc mặt sắc sảo.
Diệp Khê Niên kinh ngạc, không ngờ lại gặp Đoàn Tri Diễn ở đây.
Dù cho Diệp Khê Niên đã từng tham gia một show tạp kĩ với Đoàn Tri Diễn nhưng cậu vẫn cho rằng Đoàn Tri Diễn và cậu chưa thân đến mức có thể nói chuyện phiếm với nhau.
Diệp Khê Niên gật đầu chào hỏi anh rồi quay người chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên Đoàn Tri Diễn gọi cậu lại: “Em vội vàng đi đâu à?”
Đoàn Tri Diễn tháo mũ xuống, nhìn chằm chằm Diệp Khê Niên.
Diệp Khê Niên ngơ người một lúc mới nhận ra Đoàn Tri Diễn đang nói chuyện với mình.
Cậu đáp: “Tôi chuẩn bị về nhà lấy ghita.’’
Đoàn Tri Diễn gật đầu, hỏi tiếp: “Em chuẩn bị lên lớp môn nhạc cụ à? Anh nhớ là lớp nhạc cụ sắp bắt đầu rồi đúng không?”
Diệp Khê Niên không ngờ Đoàn Tri Diễn còn biết mình phải lên lớp học, cậu