Diệp Khê Niên không do dự, cậu lập tức bắt máy: “Alo?”
“Em xong việc chưa?” – Giọng của Hạ Hoài Minh truyền đến “Còn nhớ mai là ngày gì không?”
Diệp Khê Niên đương nhiên là nhớ chứ, cậu đã đợi ngày này lâu lắm rồi.
Ngày mai là sinh nhật 28 tuổi của Hạ Hoài Minh.
Đó cũng là lúc xảy ra màn kịch cuối cùng của Diệp Khê Niên.
Chỉ cần vừa tới ngày mai, Diệp Khê Niên sẽ đem hết toàn bộ hình ảnh và chứng cứ cho Tạ Y, tất cả mọi người đều sẽ biết được Hạ Hoài Minh và Tống Cảnh là loại người rác rưởi như thế nào.
Mới nghĩ tới đó thôi mà Diệp Khê Niên đã cảm thấy vô cùng hả dạ, cậu cười đáp: “Đương nhiên là nhớ rồi.”
Hạ Hoài Minh vui vẻ: “Em nhớ là tốt rồi, vậy mai em tính như thế nào đây?”
Diệp Khê Niên nhướng mày, cậu cố ý im lặng một lúc rồi giả vờ khó xử đáp: “Xin lỗi Hoài Minh.”
Hạ Hoài Minh nhíu mày: “Sao thế? Đừng nói là mai em không có thời gian ở bên cạnh anh nhé?”
Diệp Khê Niên khẽ cười, cậu vờ như không biết Hạ Hoài Minh đang khó chịu nói: “Đúng rồi, sao anh biết hay vậy? Ngày mai em phải ghi hình rồi, không có thời gian ở bên cạnh anh.
Nhưng mà anh yên tâm đi, em đã chuẩn bị xong quà sinh nhật cho anh rồi, ngày mai quà sẽ được đưa đến tận tay anh.”
Hạ Hoài Minh xụ mặt, hắn cọc cằn nói: “Lại ghi hình? Diệp Khê Niên, đối với em sinh nhật anh không bằng cái show rẻ rách đó à? Không phải là em nói với anh quay xong kì một là kết thúc rồi sao? Sao bây giờ lại phải ghi hình nữa?”
“Em không được đi! Anh không cho phép em đi ghi hình.” Thái độ của Hạ Hoài Minh như bắt ép người khác không được từ chối, hắn nói tiếp “Nếu em không muốn anh nổi giận thì ngay mai bắt buộc phải ở bên anh.”
Diệp Khê Niên cảm thấy rất nực cười, cậu bật loa ngoài lên rồi đặt điện thoại sang một bên, kiên nhẫn dùng lời ngon ngọt dỗ dành hắn: “Hoài Minh, anh phải thông cảm cho em chứ.
Đây là công việc của em, em bắt buộc phải làm.
Hơn nữa nếu em đột nhiên không tham gia thì sẽ phải bồi thường rất nhiều tiền vi phạm hợp đồng đó.”
“Không phải chỉ là tiền thôi sao?” Hạ Hoài Minh “Hừ” một tiếng “Anh có tiền, anh trả giúp em.”
Diệp Khê Niên: “Đây không phải là vấn đề tiền bạc, Hoài Minh, anh phải biết công việc này rất quan trọng đối với em.
Thêm nữa là anh cứ yên tâm đi, tuy mai em không thể đón sinh nhật với anh được nhưng mà em đã chuẩn bị quà rồi, em sẽ nhờ người đến đưa cho anh.”
“Ai thèm cái món quà rách đó của em?” Hạ Hoài Minh càng ngày càng gắt gỏng “Em nghĩ tôi thiếu chút tiền đó à?”
Diệp Khê Niên nhíu mày, thành khẩn nói: “Nhưng mà em thiếu.”
“Tôi đã nói rồi! Nếu em thiếu tiền thì tôi có thể nuôi em!”
Diệp Khê Niên càng nói càng bất lực: “Hoài Minh, anh lại vậy nữa rồi.
Nếu anh cứ nhất định phải cãi nhau với em vì chuyện này thì chúng ta không còn gì để nói nữa.”
Nói dứt câu, Diệp Khê Niên thằng thắn cúp máy cho số của Hạ Hoài Minh vào danh sách đen.
Diệp Khê Niên bỏ điện thoại xuống, cậu vui vẻ đi đánh răng rửa mặt.
Buổi ghi hình ngày mai chính là ngày cuối cùng của vở kịch này rồi, cậu nhất định phải chuẩn bị thật tốt.
Lúc dọn dẹp hành lý, Diệp Khê Niên đã cố tình để vào vali một tấm hình chụp chung với Hạ Hoài Minh, còn để chiếc đồng hồ mới mua gần đây để lên đầu tủ giày.
Ngày mai khi bắt đầu ghi hình, Diệp Khê Niên sẽ cố ý để cameraman đến căn hộ trường học một chuyến.
sau đó cậu sẽ tiết lộ với cư dân mạng món quà trong phòng mình là dành cho Hạ Hoài Minh.
Cậu chuẩn bị nhờ người bạn thân nhất của mình đưa phần quà này cho “người yêu” Hạ Hoài Minh của cậu.
Sau khi hoàn tất mọi chuyện, Diệp Khê Niên lên giường nghỉ ngơi.
Cậu vừa đặt lưng xuống thì điện thoại khe khẽ rung lên một cái.
Diệp Khê Niên mở Wechat lên xem, lần này thám tử kia gửi đến một đoạn video.
Diệp Khê Niên vừa nhìn thấy kiến trúc bên đường đã nhận ra đó là bên dưới căn hộ gần Nam Đại.
Dưới ánh đèn đường, Hạ Hoài Minh và Tống Cảnh ôm hôn nhau nồng nhiệt mặc kể người xung quanh.
Đoạn video tuy chỉ có vỏn vẹn mười giây thế nhưng góc quay lại rất rõ, Diệp Khê Niên vừa nhìn đã thấy mặt của Hạ Hoài Minh và Tống Cảnh.
Diệp Khê Niên híp mắt, thám tử đã theo dõi bọn họ cũng được một thời gian rồi.
Bằng chứng bọn họ vào khách sạn đã có, ngay cả ảnh chụp Hạ Hoài Minh thường xuyên ra vào chung cư đối diện trường học cũng có, giờ lại thêm một đoạn video quay cảnh hôn nhau nữa.
Hai kẻ Hạ Hoài Minh và Tống Cảnh vụng trộm với nhau mà lại quang minh chính đại như thế đấy.
Kiếp trước Diệp Khê Niên quá ngu ngốc nên mới không phát hiện ra chuyện này.
Diệp Khê Niên lưu đoạn video vào máy, trả lời một câu: [Vất vả cho anh rồi.]
Bên đó cũng nhanh chóng rep lại: [Chuyện tôi nên làm mà.]
Diệp Khê Niên: [Làm phiền anh tiếp tục theo dõi bọn họ.]
[OK.]
Sau khi trả lời tin nhắn xong, Diệp Khê Niên ngồi dậy.
Cậu sắp xếp hết những thứ mình thu thập trong thời gian qua lại thành một văn kiện, chuẩn bị mai gửi qua cho Tạ Y.
Song, Diệp Khê Niên không tài nào ngờ được cậu sẽ không cần dùng đến cái những tài liệu đó.
Buổi trưa ngày thứ hai, Diệp Khê Niên lại nhận được tin báo của thám tử.
Lúc đó chỉ còn khoảng nửa tiếng nữa là bắt đầu ghi hình.
[Hạ Hoài Minh đến căn hộ Nam Đại rồi.]
Diệp Khê Niên nhìn tin nhắn tới, cậu cau mày lại.
Sao Hạ Hoài Minh lại đến đó vào lúc này?
Hắn tính ở đó bao lâu?
Nếu mình qua đó thì có thể bắt gặp Hạ Hoài Minh không?
Ngoài ra, chuyện quan trọng nhất là liệu Tống Cảnh có đang ở nhà không?
Diệp Khê Niên hỏi: [Tống Cảnh có ở nhà không?]
Bên kia nhanh chóng hồi âm: [Có.]
Chuyện Hạ Hoài Minh đi tìm Tống Cảnh cũng không có gì kì lạ.
Hôm nay cậu phải đi quay một chương trình, không có ai bên cạnh thì hiển nhiên Hạ Hoài Minh sẽ cảm thấy cô đơn.
Vì theo đuổi cậu mà Hạ Hoài Minh còn cố ý đuổi hết những người tình đi, bây giờ người duy nhất còn ở bên cạnh hắn cũng chỉ có Tống Cảnh mà thôi.
Vậy bây giờ bọn họ đang làm gì ở nhà?
Hoặc là Tống Cảnh và Hạ Hoài Minh sẽ ăn một bữa cơm thật ngon cùng nhau, hoặc là bọn họ…
Diệp Khê