Gió nhẹ lướt qua, đuổi đi mấy phần khô nóng.
Tay Bùi Yến Chu đang để trên cửa xe nắm thật chặt.
Hắn cụp mắt nhìn thiếu niên đang khẩn trương, mí mắt giật giật, âm thanh khó giải thích được: "Cậu nói cái gì?"
Lâm Ngộ An nuốt ngụm nước bọt, lại nói thêm lần nữa: "Bùi tiên sinh có muốn đứa bé này hay không ạ?"
Bùi Yến Chu nhìn chằm chằm cậu một lúc, cũng không nói lời nào mà trở tay đóng cửa xe, quay người đi tới bên kia xe, mở cửa bước vào.
Hắn liếc mắt nhìn tài xế, tài xế Lưu hiểu ý, lập tức mở cửa xe đi ra ngoài.
Thân hình nam nhân cao to, Lâm Ngộ An vừa bắt đầu còn hơi bình tĩnh, nhưng hiện tại, Bùi Yến Chu lên xe ngồi bên cạnh, cậu mới cảm giác xung quanh không khí có chút ngột ngạt.
Bùi Yến Chu nhìn cậu, trên mặt trầm tĩnh cùng nghiêm túc trước đó Lâm Ngộ An chưa từng thấy: "Cậu có biết là cậu đang nói gì không?"
Hai ngón tay Lâm Ngộ An quấn chặt vào nhau, nhưng kiên định gật đầu: "Tôi biết."
"Vậy nếu như tôi nói đúng vậy, thì thế nào?" Bùi Yến Chu nhìn cậu, thái độ không ôn nhu như bình thường mà mang theo chút cường thế: "Ý của cậu là gì?"
"Nếu như vậy.." Lâm Ngộ An hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn hắn: "Vậy tôi muốn sinh đứa bé này ra."
Bùi Yến Chu bỗng dưng nở nụ cười, nhìn cậu nghiêm túc: "Lâm Ngộ An, cậu có biết sinh đứa bé ra, là như thế nào hay không?"
Đây là lần đầu Bùi Yến Chu gọi hẳn cả tên lẫn họ của cậu.
Lâm Ngộ An có chút run rẩy, tay không biết để đâu, cậu nín thở, đôi mắt mèo đẹp đẽ trốn tránh không dám nhìn hắn, không trả lời mà hỏi lại: "Bùi tiên sinh, ngài thật sự mong chờ đứa bé này sao?"
Mặt Bùi Yến Chu vẫn không thay đổi.
Lâm Ngộ An hỏi: "Bùi tiên sinh..
Đứa bé này, ngài có mong đợi nó không?"
Bùi Yến Chu nhìn Lâm Ngộ An một lúc, cuối cùng cực kỳ nhgieem túc nói: "Tôi rất chờ mong nó được sinh ra."
"Tôi muốn biết, đứa bé này lớn lên sẽ như thế nào, lúc nó khóc, lúc nó cười ra làm sao.
Thế nhưng.."
Lâm Ngộ An ngắt lời hắn: "Như vậy là đủ rồi."
Đôi mắt mèo tròn tròn của Lâm Ngộ An cong lên, mặt lộ vẻ sung sướng: "Ngài mong chờ nó thế là đủ nói."
Bùi Yến Chu nhất thời sững sờ.
Lâm Ngộ An cúi đầu nhìn tay mình, nói chuyện không liên quan lắm: "Cuối học kỳ vừa rồi, tôi mới phân hóa thành Omega."
"Lần trước tôi hỏi bác sĩ vì sao lớn tuổi mới phân hóa.
Bác sĩ nói có hai nguyên nhân, một là do thân thể, hai là do tâm lý."
Cậu ngước mắt nhìn Bùi Yến Chu, cười cười: "Thân thể tôi vẫn luôn khỏe mạnh, còn thường xuyên chơi bóng rổ nữa."
Bùi Yến Chu nhớ tới lần trước ở trong trường học nhìn thấy cú ném ba điểm đẹp đẽ của cậu, vẫn không nói gì.
Không phải do thân thể..
vậy cũng chỉ có thể là do tâm lý.
Hắn bỗng dưng có chút đau lòng.
Lâm Ngộ An lại nói: "Tôi nói cho ngài biết, từ lúc học trung học tôi vẫn luôn muốn phân hóa thành Omega." Cậu cười nói: "Ngài thấy rất lạ đúng không? Hiện tại ABO đều bình đẳng, tại sao lại có người đối với việc phân hóa thành Omega lại chấp nhất như thế?"
Bùi Yến Chu trầm giọng nói: "Cậu đừng nói nữa."
Lâm Ngộ An lắc đầu, tiếp tục nói: "Tôi từng nghĩ vô số lần rằng tại sao ba mẹ lại không thích tôi.
Tôi nghĩ đến lúc tôi được sinh ra, bác sĩ nói xác suất phân hóa thành Beta của tôi là 90%, mà ba mẹ với anh cả, em út đều là Alpha với Omega, cho nên trong nhà tôi là dị loại."
Đo lường lúc sinh ra cũng không chính xác hoàn toàn, không phải là không có lúc đo lường ra kết quả sẽ phân hóa thành giới tình này nhưng lớn lên lại phân hóa thành giới tính khác.
Lúc nhỏ Lâm Ngộ An vẫn cho là vì cậu là Omega nên ba mẹ mới không thích mình nên trong đầu cậu lúc nào cũng nghĩ muốn phân hóa thành Omega, như vậy cậu sẽ được ba mẹ đối xử giống như anh cả và em út.
"Nhưng là đến khi học xong cấp ba thì tôi vẫn là Beta."
Lâm Ngộ An sau khi lớn lên cũng dần dần hiểu ra, thật ra không phải do cậu là Beta mà do cậu là đứa trẻ ngoài ý muốn, chính là đến bất ngờ.
Thân thể mẹ cậu không tốt, không thể sẩy thai, người ta quan niệm rằng con đầu là Alpha, con thứ là Omega, đến lúc đó AO song toàn, chính là chuyện tốt.
Vì thế, cậu được sinh ra.
Mẹ cậu từ chức, hy sinh nhiều năm sự nghiệp cố gắng còn sắp được đề bạt lên vị trí giám đốc..
bởi vì lúc sinh cậu là khó sinh còn băng huyết.
Lâm Ngộ An nghĩ trong lòng mẹ mình có hay không yêu thương cậu dù chỉ là một chút thôi, sau đó ngẫm lại hẳn là có, nhưng sự yêu thương mong đợi này lại trên tiền đề cậu là Omega.
Mẹ cậu hy sinh nhiều như thế, đổi lại, cậu lại là Beta.
Một nhà AO chỉ có cậu là Beta.
Cho nên sau đó, mẹ lại sinh em trai cũng không có gì lạ.
Một Beta không được mong đợi, một đứa thứ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chưa bao giờ biết khóc biết nháo, một đứa con học tập bình thường không so sánh được với anh em trong nhà..
Áp lưc nhiều năm làm cho cậu lúc học trung học vẫn không có phân hóa.
Mãi đến khi học đại học, rời xa gia đình, cũng thông qua sự kiện kia mà hiểu rõ ba mẹ, mong muốn có được sự yêu thương của ba mẹ của cậu cũng được gỡ bỏ, không còn chấp nhất như trước nữa.
Lúc phân hóa thành Omega, thực ra Lâm Ngộ An cũng không vui sướng là bao.
"Bùi tiên sinh.." Lâm Ngộ An ngẩng đầu nhìn hắn: "Tôi vẫn luôn cho rằng đứa bé này là ngoài ý muốn, cho dù được sinh ra, nó cũng sẽ không hạnh phúc." Chuyện này Lâm Ngộ An hiểu rất rõ nên lúc đầu mới muốn bỏ đi đứa bé này.
Để cho nó sống bất hạnh trên đời không bằng đừng sinh nó ra.
"Nhưng bây giờ thì không phải." Lâm Ngộ An cười khẽ, nửa nghiêng đầu, mặt mày nhu hòa nói: "Nó được sinh ra cũng không phải là không có ai muốn."
Có Thanh ca còn có Bùi tiên sinh.
"Lúc nãy bác sĩ nói, nó đang động, tim nó đang đập, bàn tay bàn chân nó đã thành hình, nó nhìn đã gần giống một con người.."
Cậu nghĩ đến hình ảnh đứa bé nho nhỏ trên màn hình, cười đến ôn nhu: "Chẳng qua tôi cảm thấy mình không thể ích kỷ cướp đi cơ hội đến thế giới này của nó được."
"Dù sao thì, vẫn có người mong đợi nó được sinh ra."
Bùi Yến Chu thấy trên mặt đẹp đẽ tinh xảo của Lâm Ngộ An tràn đầy nghiêm túc cùng kiên định: "Bùi tiên sinh, tôi muốn sinh đứa bé này ra."
Bùi Yến Chu hít sâu một hơi, sắc mặt không thay đổi, trái lại ngày càng nghiêm túc: "Lâm Ngộ An, cậu phải biết là nếu sinh đứa bé ra thì sẽ như thế nào."
"Cậu là lớn tuổi mới phân hóa thành Omega, trước đây là Beta lại chỉ mới mười tám tuổi, cậu có từng nghĩ mình sẽ sinh con chưa? Cậu có chuẩn bị để nghiêm túc nuôi nấng một đứa bé sao? Đứa bé không phải nói sinh là sinh, đi kèm còn có trách nhiệm, là trách nhiệm cậu không thể vứt bỏ được."
"Tạm thời không nói đến vấn đề lớn lên của đứa bén, liền nói hiện tại.
Cậu đang học năm hai đại học, trước mắt việc cần thiết chính là học tập.
Nếu muốn sinh con, bây giờ mang thai mới hai tháng, cậu có thể đi học bình thường nhưng đến tháng thứ bảy, thứ tám, cậu có thể đi học bình thường sao? Cậu nhất định phải tạm nghỉ học."
"Cậu mới mười tám tuổi, tương lai cậu có vô hạn khả năng, cậu thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa, cậu xác định sẽ không hối hận sao?"
Bùi Yến Chu tỉnh táo dị thường, đem tất cả khả năng có thể xảy ra nói cùng cậu.
Lâm Ngộ An nhìn sắc mặt nghiêm túc của nam nhân, đột nhiên cảm thấy, gặp được hắn chính là may mắn của cậu.
Cậu lắc đầu: "Sau này có hối hận hay không thì tôi không biết nhưng tôi biết nếu bây giờ bỏ đi đứa bé, tôi nhất định sẽ hối hận."
"Như lời ngài mới nói, tôi không hiểu." Cậu rất thành thật nói, sau đó nhìn Bùi Yến Chu, cười khẽ: "Thế nhưng, Bùi tiên sinh, ngài có thể giúp tôi chứ?"
Cậu vươn ngón tay đếm: "Tạm nghỉ học, sinh con rồi những vấn đề có thể gặp sau đó.." Cậu mỉm cười, mang theo chút giảo hoạt: "Những chuyện đó, chắc là ngài đều có thể giải quyết nhỉ?"
Trong lòng Bùi Yến Chu hơi run lên, sự nghiêm khắc hắn cưỡng ép duy trì bỗng sụp đổ, ánh mắt có chút bất đắc dĩ lại có chút xúc động.
Hắn thở dài một cái, cuối cùng nói: "Một ngày."
Lâm Ngộ An nghi hoặc nhìn hắn.
Bùi Yến Chu nói: "Tôi cho cậu một ngày, cậu suy nghĩ cho thật kỹ đi.
Ngày mai, tôi tới tìm cậu," Hắn nhìn cậu thật sâu: "Ngày mai, cậu hãy cho tôi đáp án."
Lâm Ngộ An cười nói: "Được."
Cửa xe bị mở ra lần thứ hai, Lâm Ngộ An nhẹ nhàng xuống xe, phất tay với Bùi Yến Chu, đang muốn tạm biệt lại nghe thấy tiếng thét kinh hãi: "Lão tam?"
Lâm Ngộ An quay đầu lại nhìn, thấy người đến cũng ngạc nhiên một chút: "Sao các cậu lại ở đây?"
Người tới chính là ba người còn lại trong kí túc xá của cậu.
Triệu Thừa Phi và Cao Tường Vũ liếc mắt nhìn