Sau Khi Từ O Giả Trang B, Hắn Mang Thai Con Của Lão Nam Nhân Hào Môn

30: Chương 27


trước sau


Chuyện của Tưởng Văn Húc, Bùi Yến Chu cũng không nói nhiều với cậu, Lâm Ngộ An cũng chỉ biết sơ sơ.

Nhưng cậu tin tưởng Bùi Yến Chu, biết nhiều cũng không để làm gì nên cậu không hỏi thêm.

Chỉ là..

Cậu nằm nhoài trên bàn, nhếch lỗ tai, yên lặng nghe những người đó nói.
"Ai, mọi người đã biết chuyện của Tưởng Văn Húc, giáo thảo khoa Văn chưa?"
"Hả? Làm sao vậy? Tôi nghe giống như hắn bị làm sao đấy, ngày hôm nay cũng không đi học?"
"Đâu chỉ là bị làm sao thôi đâu, hắn là ý đồ xâm phạm Omega không thành, đang bị tạm giam ở đồn công an đấy."
"Không phải chứ? Kích thích như vậy sao?"
"Đâu chỉ có vậy thôi đâu! Hắn có một bạn trai là Omega, mọi người có biết không? Nghe đâu là phú nhị đại, rất có tiền."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó? Tưởng Văn Húc theo đuổi người ta không phải là thật lòng, chỉ là vì người kia có tiền mà thôi.

Nói chuyện yêu đương mấy tháng, Omega kia bỏ tiền cho hắn chắc chắn không thấp hơn một trăm vạn."
"Tê.."
"Ngược lại, bây giờ Omega kia biết chuyện này liền kiện Tưởng Văn Húc lừa tình, lừa tiền.

Tội danh này mà định thì Tưởng Văn Húc ở trong đó cũng phải vài ba năm."
"Dù sao cũng hơn một trăm vạn đấy.."
"Khoan, Tưởng Văn Húc tính mưu đồ chuyện gì nhỉ? Hắn là một Beta, đã có một Omega là bạn rồi mà vẫn không quản được nửa thân dưới của mình, cũng không biết tật xấu gì đây nữa? Bình thường nhìn hắn dịu dàng, ôn nhu, không nghĩ tới hắn lại là người như thế."
"Đúng thật giỏi giả vờ.."
Lâm Ngộ An trừng mắt nhìn, có chút hoảng hốt.

Cậu cho là Tưởng Văn Húc nhiều nhất chỉ ngồi trong đó vài ngày liền đi ra, dù sao chuyện lúc đó cũng không tính là nghiêm trọng, vậy mà không nghĩ tới..


chuyeenh này thế mà còn liên quan đến lừa đảo.

Lâm Ngộ An có chút thổn thức nhưng cũng không có chút nào đồng tình với hắn.

Thực ra thì tình cảm giữa cậu và Tưởng Văn Húc cũng không có bao nhiêu.
Vừa mới khai giảng năm nhất đại học không bao lâu thì Tưởng Văn Húc theo đuổi cậu, Lâm Ngộ An lúc đó nếu có rảnh cũng chỉ nhớ thương đến vẽ vời, căn bản là không có tâm trí nói chuyện yêu đương.

Mà tướng mạo Tưởng Văn Húc sạch sẽ, đẹp trai, đối với cậu cũng xem như là ôn nhu săn sóc, lại theo đuổi nguyên học kỳ, Lâm Ngộ An ít nhiều cũng có chút động tâm.

Chủ yếu là sau khi kết thúc học kỳ một, Lâm Ngộ An được nghỉ động hơn một tháng, cứ nghĩ Tưởng Văn Húc không gặp được cậu sẽ từ bỏ, không nghĩ tới, chờ đến học kỳ sau, nhiệt tình của Tưởng Văn Húc vẫn không giảm, vẫn tỉ mỉ chăm sóc như trước.
Lúc nhỏ Lâm Ngộ An ở nhà chính là một người trong suốt, cha mẹ cũng không để ý tới.

Bây giờ đối mặt với sự quan tâm của Tưởng Văn Húc cuối cùng cũng có chút nhẹ dạ, trước khi kết thúc năm nhất một tháng liền muốn thử một chút, đồng ý sự theo đuổi của hắn, xem như là chính thức ở bên nhau.

Chỉ có điều, trong chuyện tình cảm này, Tưởng Văn Húc nhìn có vẻ hơi sốt ruột.

Tính cách Lâm Ngộ An có chút bảo thủ, lúc thường ngay cả nắm tay, ôm một cái cũng cảm thấy mâu thuẫn, đối với nhiều lần ám chỉ muốn "tiến thêm bước nữa" của Tưởng Văn Húc cũng có chút không thích.

Với lại hai người họ quen nhau cũng mới mấy tháng, mỗi lần Tưởng Văn Húc có thái độ như thế đều làm cho cậu ít nhiều thấy không tốt.
Lâm Ngộ An cũng ý thức được chính mình chỉ lưu luyến sự ấm áp và chăm sóc của hắn, trên thực tế tình cảm lại chẳng có là bao.

Trong lòng cậu biết như vậy là không công bằng với Tưởng Văn Húc cũng không muốn làm hắn chậm trể nữa.

Lần trước nếu không nhìn thấy Tưởng Văn Húc bắt cá hai tay thì cậu cũng tính đợi nghỉ hè liền nói chia tay.

Chỉ là vừa vặn thấy được chuyện kia.

Nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, cậu mới biết thì ra cậu đã bị biến thành một trò cười.


Thì ra lúc Tưởng Văn Húc theo đuổi cậu thì cũng theo đuổi Omega kia, cũng ôn nhu chăm sóc như vậy.

Tốt xấu gì cũng là bạn trai trên danh nghĩa, dù không có bao nhiêu tình cảm lưu luyến, nhưng ít nhiều thì cũng có chút tức giận, cùng lúc đó trong đầu cậu tràn đầy tự giễu cùng bất đắc dĩ.
Lúc đó trong quán bar, bầu không khí vừa vặn, các bạn học đều đang uống rượu, Lâm Ngộ An bị khuyên, lại gặp chuyện như thế, quỷ thần xui khiến mà cũng uống hai ly.

Chuyện xảy ra sau đó, tất nhiên là không cần nhắc lại.

Cậu than nhẹ một tiếng, đem chuyện này ném ra sau đầu.

Dù thế nào thì từ nay về sau, cậu với Tưởng Văn Húc đã không còn bất kỳ gì liên quan nữa rồi.

Dọn dẹp sách vở, Lâm Ngộ An quay người đi ra khỏi phòng học, muốn đi cantin ăn cơm, trên đường lại nghe có người gọi: "Này, cậu, đứng lại!"
Lâm Ngộ An sững sờ, không để ý vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Phía sau lại có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, lại thêm thanh âm tức giận của thiếu niên: "Cậu! Đúng, chính là cậu! Cái người đang đi phía trước kia."
Lúc này Lâm Ngộ An mới ý thức được, chậm rãi quay người, nhìn thiếu niên phía sau đang thở hổn hển, cảm giác như đã gặp ở đâu đó rồi.
Thiếu niên mặc một thân đồ hiệu, dung mạo tinh xảo, tóc tai gọn gàng, rất có khí thể của người giàu có.

Hắn nghiêng đầu nhìn Lâm Ngộ An xoi mói: "Cậu chính là Lâm, Lâm cái gì kia?"
Lâm Ngộ An có ý tốt nhắc nhở: "Lâm Ngộ An?"
"Đúng, đúng, đúng!" Thiếu niên ho nhẹ một tiếng, lưng thẳng tắp, liếc mắt đánh giá cậu từ trên xuống dưới, một bộ cực kỳ kiêu ngạo nói: "Cậu chính là bạn trai cũ ngu ngốc của Tưởng Văn Húc?"
Lâm Ngộ An cuối cùng cũng biết cảm giác quen thuộc từ đâu mà tới: "Thì ra chính là cậu."
Thiếu niên hừ một tiếng, khinh thường nói: "Cũng không biết mắt Tưởng Văn Húc mù sao mà xem trọng cậu, còn nói khoác không biết ngượng mà lừa tiền của tôi chứ, bây giờ nhìn lại bất quá cũng chỉ có vậy thôi."
Mặc quần áo bình thường, không có chút điểm sáng nào, tuy rằng mặt cũng không tệ nhưng hắn cũng đâu có kém chứ.
Nghe vậy, đôi mắt Lâm Ngộ An híp lại, có chút cảnh giác, chỉ sợ là hắn tới tìm thù hận:

"Cho nên, cậu nghĩ là.."
Thiếu niên kia thấy cậu cẩn thận từng ly từng tí nói chuyện với mình liền xì một tiếng: "Yên tâm đi, tôi không có hứng thú tìm cậu gây phiền phức." Hắn khoát tay: "Hôm nay, tôi tới tìm cậu cũng chỉ muốn nhìn xem cậu là như thế nào, thuận tiện.." Hắn bĩu môi: "Thuận tiện nói cho cậu biết, lúc tôi với Tưởng Văn Húc quen nhau, tôi không biết hắn có bạn trai, cho nên tôi cũng không phải là tiểu tam chia rẽ tình cảm người khác."
"Hả? À." Lâm Ngộ An vẫn không biết đến cùng hắn muốn làm gì.

Hắn hừ lạnh: "Tuy rằng tôi chơi nam nhân thế nhưng không chơi nam nhân đã có chu, bẩn."
Lâm Ngộ An sững sờ gật đầu: "Tôi biết rồi, sau đó thì sao?"
Thiếu niên cau mày nhìn cậu: "Tôi nói chứ sao cậu lại ngốc vậy chứ? Tôi muốn nói là cậu nên cảm ơn vì tôi đã giúp cậu thấy rõ bộ mặt thật của tra nam, cậu nghe mà không hiểu à?"
Lâm Ngộ An cũng xem như rõ ràng, đây chính là một người không có tâm nhãn.

Cậu cười nói: "Tôi với Tưởng Văn Húc đã không còn quan hệ gì nữa rồi, cậu và hắn thế nào tôi không để ý.

Ngược lại là cậu, nghe nói cậu bị hắn lừa khoảng một trăm vạn? Cậu là người chịu tổn thương nhất mới đúng chứ?"
Thiếu niên cau mày, dùng vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ nhìn cậu, hỏi: "Cậu không biết à?"
"Tôi phải biết cái gì?" Lâm Ngộ An nghi hoặc hỏi lại.
"Không có gì." Thiếu niên vừa cười nhạo cậu vừa lắc đầu, ánh mắt quái dị nhìn cậu: "Thì ra người mà Bùi tổng thích lại như thế này."
Lâm Ngộ An cau mày: "Bùi tổng làm sao cơ?"
Thiếu niên nói: "Dựa vào cái gì tôi phải nói cho cậu chứ? Có năng lực thì tự đi mà hỏi." Hắn phất tay quay người rời đi: "Được rồi, cái gì nên nói tôi đều đã nói, không có chuyện gì thì đừng tìm tôi."
Thân ảnh thiếu niên đi xa dần, Lâm Ngộ An nghe mang máng được hắn đang nói gì đó: "Có chút chuyện vậy là lão cha cứ nhất định phải bắt mình xin lỗi cho bằng được."
"Tiên sư nó, Tưởng Văn Húc quả thật là thằng ngu, để xem lão tử có giết chết hắn hay không.."
Lão cha..

Xin lỗi..

lại còn liên quan Bùi tiên sinh.

Thần sắc trên mặt Lâm Ngộ An hơi đổi một chút, cuối cùng cũng thở dài một hơi, cũng không muốn đi thăm dò nữa.

Bùi tiên sinh đã nói như vậy thì cứ tin hắn là được rồi.
* * *
Buổi chiều không phải lên lớp, sau khi Lâm Ngộ An ăn cơm xong liền ngủ một giấc, khi tỉnh dậy mơ mơ màng màng cầm điện thoại lên xem, vậy mà không thấy tin nhắn của Bùi tiên sinh.

Nói cho cậu một ngày suy nghĩ, cũng thật một tin nhắn cũng không gửi.

Lâm Ngộ An xuống giường, thay bộ quần áo khác.
Mấy người khác trong phòng cậu, buổi chiều đều có tiết, nên trong phòng chỉ có mình cậu.


Ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào trong phòng sáng ngời, không cần bật đèn.

Lâm Ngộ An ngồi trước bàn, lấy tờ báo cáo ở trong ngăn kéo ra.

Cậu đưa tay xoa xoa bụng dưới, ở ngoài nhìn vào thì cũng không thấy khác gì so với lúc trước, chỉ là so với trước kia có cảm giác ngạnh ngạnh, cảm giác thật kỳ diệu.

Cậu nhớ tới trước đó có làm ra những hành động không thích hợp, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Vậy mà theo lời bác sĩ nói thì đứa bé không có vấn đề gì.
Đứa bé..

Thật sự là thần kỳ!
* * *
Hơn bốn giờ chiều, Lâm Ngộ An nhận được tin nhắn của Bùi Yến Chu.

Cậu hít sâu một hơi, soi gương, dùng tinh thần sung mãn nhất đi gặp Bùi Yến Chu.
Lúc cậu đến, xe ôtô quen thuộc đã dừng ở bên cạnh.

Cậu theo thói quen tính đi gõ cửa chỗ ghế ngồi phía sau nhưng cậu chưa kịp giơ tay thì cửa sổ chỗ điều khiển xe đã mở ra.
"Bùi tiên sinh?" Lâm Ngộ An hơi kinh ngạc.
Một tay Bùi Yến Chu để trên tay lái, sắc mặt bình tĩnh nói: "Nghĩ xong chưa?"
"Nghĩ xong ạ!" Lâm Ngộ An gật đầu, nở nụ cười, nói: "Tôi vẫn quyết định như vậy không thay đổi."
"Bùi tiên sinh, tôi muốn giữ lại đứa bé."
Bùi Yến Chu nhìn chằm chằm cậu một lúc, sau đó xuống xe mở cửa xe bên ghế lái phụ: "Đi thôi."
"Đi đâu ạ?" Lâm Ngộ An có chút mờ mịt.
Bùi Yến Chu đem người nhét vào xe, đóng cửa lại, rồi quay về ghế lái, cầm chìa khóa xe, nói: "Đi nhà của cậu."
"Đi nhà tôi làm gì?"
Hai tay Bùi Yến Chu để trên vô lăng, xe chậm rãi khởi động:
"Đi lấy sổ hộ khẩu."
"Lĩnh chứng."
"Kết hôn.".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện