Cái chết chỉ là một cuộc phiêu lưu vĩ đại khác mà thôi.Sự thật thường đẹp mà đáng sợ.Dumbledore từng nói qua hai câu này, Harry vẫn luôn nhớ rất kỹ. Nhưng cho tới bây giờ, cậu mới thực sự hiểu được ẩn ý của hai câu đấy. Harry vốn tưởng sau khi nhận ánh sáng xanh từ Avada, cậu có thể gặp được cha mẹ, Sirius, Lupin, hoặc là giáo sư Snape – người chưa chắc muốn gặp cậu. Nhưng sau cái bóng đêm lâu tưởng chừng vô tận kia, cậu phát hiện mình lại trở về trong bụng mẹ. Trong cái cảm giác ấm áp được che chở này, Harry mỗi ngày đều có thể nghe được những lời nói đáng yêu của cha và cha đỡ đầu, thậm chí cả những lời châm chọc đả kích cha không chút lưu tình của giáo sư Snape ngay trước mặt mẹ. Sau khi được sinh ra, Harry gần như tham lam kiên trì không ngủ, cả ngày chăm chú ngắm những người thân. Có một lần giáo sư Snape đến đưa Độc Dược cho mẹ, Harry đã làm ra một hành động mà kiếp trước không có can đảm mà cũng chẳng có cơ hội nếm thử. À, lúc ấy vẻ mặt của giáo sư Snape vô cùng bất ngờ, cậu dám chắc là chưa từng ai thấy giáo sư bất ngờ đến như vậy. Khi cậu cố gắng duỗi tay nhào đến chỗ giáo sư đòi được bế, cậu thấy rõ trong mắt thầy lướt qua tia kinh ngạc và mừng rỡ. Đúng vậy, không một đứa bé nào thích lão dơi già, ngay cả Draco cũng rất sợ người cha đỡ đầu nghiêm khắc này. Nhưng Harry biết, giáo sư xứng đáng là một tấm gương để bất kỳ đứa trẻ nào cũng phải tôn kính và học hỏi, thầy đã dùng chính cuộc đời của mình để chứng minh cái gì gọi là dũng cảm, mưu trí, chấp nhất cùng với tình yêu không hề giữ lại dành cho mẹ cậu. Cái ôm của giáo sự thực ấm áp, dù cho thầy không biết ôm em bé khiến cậu có chút không thoải mái, nhưng mùi thuốc quen thuộc mang đến cảm giác an toàn làm Harry suýt nữa nhịn không được gào khóc. Chính người đàn ông này, gần như mất hết tất cả để bảo vệ mình – một kẻ ngu xuẩn lỗ mãng không biết tốt xấu, cuối cùng còn dùng chính mạng sống của ông để làm tảng đá giúp cậu dành được thắng lợi, nhưng cậu thậm chí còn không kịp nói một lời cảm ơn hay xin lỗi. Ở trong lòng giáo sư, Harry không có cách nào kìm nén cảm xúc mãnh liệt của mình, lại một lần nữa thể hiện sự lỗ mãng của Sư Tử, dùng đầu lưỡi chưa thể khống chế hoàn toàn của cậu phát ra câu đầu tiên trong kiếp này: Sev. Cậu nhớ rõ sau khi nghe xong, ánh mắt của giáo sư xuất hiện kinh ngạc và vui mừng, cũng nhớ rõ cha và cha đỡ đầu vì thế mà ghen, càng nhờ kỹ mẹ đã vui thế nào khi thấy con trai và bạn tốt có thể vui vẻ với nhau. Nhưng dù có thay đổi thế nào, số mệnh vẫn từng bước dịch chuyển như trước, sau quãng thời gian vui vẻ ngắn ngủi là nỗi đau mất mát lâu dài. Khi Harry tỉnh lại trong tiếng ồn lớn, cậu nghe thấy tiếng cha rống giận rồi im bặt, mẹ vừa khóc vừa bắt mình uống rất nhiều Độc Dược của giáo sư, cuối cùng gương mặt rắn xấu xí của Voldemort vẫn xuất hiện ở trước mặt cậu. Harry phát hiện bản thân chẳng thể làm được gì, trẻ con một tuổi không thể phát ra bất kỳ bùa chú nào dù là cái căn bản nhất, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ ngã xuống ngay trước mặt mình, trơ mắt nhìn tia sáng màu lục bay về phía cậu, rồi sau đó là một không gian tĩnh mịch. Ngoại trừ tiếng khóc của cậu ra, chẳng còn tiếng động gì nữa. Trong đầu trống rỗng, đây có lẽ là lần đầu suốt hai kiếp cậu được thoải mái khóc lớn, chẳng muốn quản cái gì, cũng không muốn tự hỏi gì cả, chỉ muốn khóc thật lớn. Khóc nhìn cha đỡ đầu bước lên con đường đuổi giết Pettigrew, khóc tùy ý để Hagrid đem mình đi. Cuối cùng chỉ còn lại một mảnh đen tối.Bảy năm, từ sau cái đêm định mệnh đó. Suốt bảy năm nay, Harry gần như không mở miệng nói chuyện, mặc kệ cả nhà dì có đánh chửi hay rống giận thế nào, cho dù bà Figg – một Squib đang giám sát mình, cậu cũng duy trì im lặng. Thế cho nên nhà dì cùng với hàng xóm chung quanh đều cho rằng chỉ số thông minh của cậu có vấn đề, còn Dudley luôn ở sau lưng cậu gọi cậu là một con rối. A, con rối, sự thật cũng không khác mấy. Cuộc đời của Chúa Cứu Thế căn bản y như một con rối vậy, bị cái gọi là trắng hay đen, chính nghĩa hay tà ác xen vào, mỗi một bước đều không có quyền được lựa chọn theo ý mình, vĩnh viễn luôn bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ. Vinh dự hay chỉ trích, đều không tới vì Harry Potter, mà chỉ vì cái danh hiệu Chúa Cứu Thế treo trên đỉnh đầu cậu mà thôi. Harry không biết nên nói cái gì, hoặc được nói cái gì. Đã trải qua vận mệnh một lần, lại một lần nữa bắt đầu từ cách không thể thay đổi, có lẽ cậu thật sự không có cách nào thoát được số mệnh của Chúa Cứu Thế, vẫn y như một con