Khi Severus, McGonagall cùng phu nhân Pomfrey xuất hiện ở đường Privet Drive, Harry đang đội nắng nhổ cỏ trong hoa viên. Đối với chuyện tự dưng có ba luồng pháp thuật khác nhau dao động, Harry không muốn phí thời gian đi chú ý. Là người của Hội Phượng Hoàng hay Tử Thần Thực Tử đều được hết, dù sao hai bên cũng chả có gì khác nhau, không phải sao.“Harry.”Nghe thấy tên mình, Harry mới dừng động tác lại, ngẩng đầu lên thì phát hiện người tới là một tổ hợp quỷ dị. Nào là giáo sư Độc Dược khủng bố nhất, nữ hoàng Sư Tử nghiêm khắc nhất, bà hoàng bệnh thất không thể trêu chọc nhất, chẳng lẽ Merlin nổi điên rồi sao, để cậu thấy ba người này đồng thời xuất hiện ngay trước mặt. Hay là nắng tháng mười cũng có thể làm cậu bị ảo giác?Phát hiện đứa bé trước mặt không có phản ứng bình thường (thực ra đứa nhỏ này có phản ứng, suy nghĩ miên man cũng coi như là một loại phản ứng, đúng không), sắc mặt của McGonagall càng kém. Còn phu nhân Pomfrey không tính nhiều lời nữa, trực tiếp rút đũa phép ra bắt đầu ném bùa chú kiểm tra về phía Harry, mỗi lần ném một cái, sắc mặt của bà trở nên kém hơn một phần. Severus trước sau luôn duy trì trầm mặc, ông nhìn ra lúc phu nhân Pomfrey rút đũa phép, Harry cứng đờ trong một giây, tuy cậu không có hành động gì thêm, nhưng ông có thể đảm bảo đó tuyệt đối là phản xạ có điều kiện của một người chiến đấu nhiều năm, tựa như chính ông vậy.Tầm mắt dời khỏi đũa phép của phu nhân Pomfrey, Harry nhìn sang người đàn ông toàn thân màu đen kia, so với thời mình còn là em bé, ông dường như trở nên gầy ốm tái nhợt hơn, tóc cũng đổ dầu nhiều hơn. Bảy năm nay, người đàn ông này vẫn luôn là dạng này đi, âm thầm giết chết mạng sống của mình, không để một ai biết. Cậu cúi đầu, thu lại nỗi buồn thảm nảy lên trong lòng cùng với một chút hoài niệm không muốn thừa nhận.Làm lơ ba người trước mặt, Harry đứng dậy, tính trở về phòng mình. Không định suy đoán xem vì sao bọn họ đến, cũng chẳng muốn đi quản chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nhưng phu nhân Pomfrey đã đi trước một bước, trực tiếp dùng bùa chú mở cửa ra.“Đm thằng nhãi ranh đáng chết, ai cho phép mày mở cửa kiểu đó! Tao đã cảnh cáo mày đừng có làm hỏng bất kỳ đồ đạc gì trong nhà, không thì tao sẽ cho mày đẹp mặt! Mày nên mang lòng cảm ơn vì tụi tao đã hào phóng nuôi nấng một con quái vật không có giáo dục như mày, nên biết chính vì mày làm đống việc xấu nên cha mẹ chết oan chết uổng của mày mới không trả cho mày một xu nào.” Theo tiếng cánh cửa đập vào vách tường, tiếng rống giận của Dursley đột nhiên vang lên. Đến khi ông hùng hùng hổ hổ đi ra cửa chuẩn bị đánh Harry một trận thì mới phát hiện đứng trước cửa là một người phụ nữ lạ mặt, còn cái tên nhãi ranh Harry kia lại ngơ ngác đứng sau lưng người phụ nữ đó. Ngoài cửa còn có hai người nữa, nhưng ông đều không quen biết họ.“Tôi ngược lại muốn coi xem ông làm tôi đẹp mặt thế nào đây, cái con heo mập chỉ biết thô lỗ ngược đãi trẻ con này!”Lúc này Harry thật sự không biết nên có vẻ mặt gì, tuy cậu luôn biết phu nhân Pomfrey cực kỳ lợi hại, nhưng khi thấy bà trực tiếp mở cửa, dùng cách thô bạo nhất ném dượng ra sofa phòng khách, cậu mới hiểu được vì sao lúc phu nhân Pomfrey nổi giận, Dumbledore chưa từng ho he cái gì, thì ra bà trâu bò không kém gì Hermione tương lai. Nhớ tới Hermione khi nổi giận, Harry rùng mình, một lần nữa chú ý tới tình huống trước mặt. Đột nhiên, trên vai cậu có thêm một bàn tay, Harry đè phản xạ của mình xuống, ngẩng đầu lên thì tiến vào một đôi mắt đen không thấy đáy. Sau đó, trước khi có thể dùng lý trí khống chế hành vi của mình, Harry đã thoát khỏi bàn tay của Severus, chậm rãi chạy tới tủ chén của mình.Ngơ ngác nhìn đứa nhỏ bỏ chạy kia, Severus không có xem nhẹ cảm giác cứng đờ của Harry khi mình vừa đặt tay lên vai cậu, ông biết Harry đã đè phản ứng chiến đấu của mình xuống. Nhưng ông lại không ngờ nó sẽ bỏ chạy, giống như sợ mình chạm vào vậy. Đúng rồi, tuy quỷ con trước mặt chỉ mới 8 tuổi, nhưng bên trong là một linh hồn đã trải qua chiến tranh, biết được toàn bộ chân tướng. Nó chắc là hận ông đi, hận ông vì đã lộ ra lời tiên đoán kia. Severus nhắm chặt mắt lại, kiểm soát mọi cảm xúc, bước vào phòng khách. Harry cũng không biết Severus lại tự trách và áy náy, cũng không biết sau khi ba người thấy phòng ngủ của mình – một cái tủ chén rất có hiệu quả thu hút thị giác mãnh liệt, nháy mắt trở nên phẫn nộ và lo ngại, cậu chỉ biết mình phải đưa bức thư và ảnh chụp mẹ giữ lại cho giáo sư. Kiếp trước cũng có bức thư và ảnh như thế nhưng lại không giao đến tay cậu, mà đặt vào một góc trong hầm tài sản, mãi đến khi kết thúc chiến tranh mới được cậu tìm thấy. Kiếp này không còn giống như vậy nữa, tuy cậu cũng không hiểu vì sao mẹ lại cất thư và ảnh vào trong tã lót của mình (đồng thời cũng là một cái chăn nho nhỏ). Có lẽ mẹ tin rằng như thế sẽ giúp giáo sư sống tốt hơn một chút, thậm chí sẽ có một cái kết không giống như trước. Cậu ôm tã lót của mình chạy đến trước mặt giáo sư, gần như thô lỗ mở chăn ra, lấy bức thư và ảnh chụp gần như nguyên vẹn từ bên trong, đặt vào tay giáo sư.Nhìn bức thư và ảnh chụp trên tay, Severus gần như muốn nghi ngờ hai mắt của mình. Đó là bức ảnh Lily kéo theo ông đòi chụp khi họ vừa mới lên năm hai Hogwarts. Mái tóc đỏ như lửa của Lily dưới ánh mặt trời vẫn lóa mắt như xưa, cô cười tươi tắn, túm chặt lấy tay áo của ông. Còn ông thì có vẻ không tình nguyện đứng chụp, nhưng không thể dấu đi được niềm vui trong ánh mắt. Lại nhìn đến hàng chữ quen thuộc trên phong thư, “Gửi cho người bạn thân nhất của tôi, Snape,” Severus suýt mất không chế, ông không nghĩ tới khi mình còn sống vẫn còn có thể đọc được thư do Lily viết cho mình. Không biết làm sao. Có lẽ chỉ có bốn chữ này mới có thể mô tả được tâm trạng của Severus. Ông đột nhiên cảm thấy quỷ con của Lily không có nửa điểm tương tự với tên trứng thối James kia, tên khốn đó còn lâu mới giữ món đồ của Lily để lại cho mình tốt đến như vậy và càng sẽ không để ông nhận được nó.“Harry, con nhận ra Severus, đúng không?”Nghe thấy câu hỏi của McGonagall, Severus miễn cưỡng điều chỉnh tâm trạng tán loạn, nhìn đầu đá còn đang ôm chăn kia.Quỷ con đột nhiên túm chặt lấy áo chùng của Severus, hít hà như cún con: “Con nhận ra mùi hương trên người thầy ấy, đêm đó mẹ bắt con uống rất nhiều loại thuốc có mùi vị cực quái lạ, rất giống với mùi hương trên người thầy. Mẹ nói, đó là thuốc Sev điều chế để bảo vệ con,” Harry ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Severus: “Thầy là Sev, đúng không?”Phu nhân Pomfrey và McGonagall gần như đồng thời dán mắt lên người Harry, hai bà không ngờ Harry lại nhớ rõ chuyện xảy ra vào đêm đó như vậy, càng không nghĩ tới Harry có thể dựa vào hương vị độc dược để nhận ra Severus.Trong mắt phu nhân Pomfrey bắt đầu lấp lánh ánh nước, bà cúi người xuống vuốt ve mái tóc của Harry, nghẹn ngào: “Ừ, con trai, cậu ấy chính là Sev, Severus Snape, bạn thân của mẹ con. Harry, ta biết đối với con mà nói, đêm đó là một ác mộng. Ta biết nó rất đau khổ nhưng xin con đừng đánh mất hy vọng. Mọi chuyện rồi sẽ khá hơn, con phải có niềm tin, phải kiên cường.”McGonagall quay mặt đi, nỗ lực đè nước mắt xuống. Còn Severus đã đứng ngốc tại chỗ, không biết nên đáp lại như thế nào.“Nếu các người là người quen của em gái tôi, vậy mời các người mang tên quái vật này đi, đừng để nó tiếp tục ở lại cái nhà này nữa. Nhà chúng tôi là người đứng đắn, người bình thường, chúng tôi không chào đón lũ quái vật các người!”Một tiếng thét chói tai đánh vỡ trầm mặc giữa bốn người, cái giọng bén nhọn của Petunia Dursley lập tức kích thích cảm xúc của Severus, áp lực bay thẳng đến cực hạn. Nhìn cặp mắt đen lạnh băng đầy gió lốc kia, Petunia xụi lơ trên mặt đất, bà nhớ ra người đàn ông này chính là thằng nhóc âm trầm đã từng học ở cái trường kỳ quái kia cùng với Lily.“Tôi nhớ ra rồi, cậu chính là thằng nhóc năm đó, hồi ấy bộ dạng đã âm u. Cậu giống Lily đều là quái vật, các người đều là quái vật!”Hoàn toàn không biết bản thân đã đụng chạm đến điểm mấu chốt của giáo sư, dì, dì thật làm con không biết nên nói gì mới tốt đây, có lẽ con nên vỗ tay vì lòng dũng cảm của dì chăng? Ngay cả Sư Tử Gryffindor nổi tiếng dũng cảm cũng không dám khiêu khích giáo sư Độc Dược khủng bố nhất một cách trực tiếp như vậy. Nghĩ đến đây, Harry chậm rãi đi lên che cho Petunia, ngăn cản áp lực điên cuồng đến từ giáo sư, đồng thời dùng ánh mắt cầu xin với ông. Cậu cũng không muốn dì bị thương, bởi vì cậu biết trong lòng dì chưa từng từ bỏ hay lãng quên mẹ của mình.“Severus, bình tĩnh.” Thấy Harry đang bảo vệ dì của cậu, giáo sư McGonagall phức tạp mở miệng: “Mặc kệ thế nào thì đó vẫn là chị của Lily, dì của Harry. Phu nhân Dursley, hôm nay chúng tôi mang Harry đi, sau này các người không còn quan hệ gì với nó nữa. Nhưng tôi vẫn hy vọng cô có thể nhớ kỹ, Lily là em gái ruột của cô, Harry là cháu ruột của cô, hai người có quan hệ huyết thống. Harry, đi dọn đồ của con đi, chúng ta rời khỏi nơi này.”Im lặng nghe theo chỉ thị của giáo sư McGonagall, Harry trở lại tủ chén thu dọn vài món đồ của mình. Ngoại trừ cái chăn nhỏ mà mẹ để lại, mấy bộ quần áo Dudley bỏ không mặc, đúng là không còn đồ gì nữa. Nghĩ tới lời giáo sư McGonagall, Harry nhất thời không biết đi theo ai. Là cái gì đã thay đổi quỹ đạo vận mệnh, rõ ràng là cậu phải ở nhà dì đợi đến năm mười một tuổi mới đúng. Thôi, đi bước nào tính bước đó. Ôm lấy đồ của mình, Harry đến bên cạnh Severus, bày tỏ bản thân đã thu dọn xong.Lúc sắp ra khỏi cửa, Harry quay người lại, nhìn người dì vẫn ngồi trên mặt đất, cúi chào thật thấp với bà. Khi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt phức tạp của dì, Harry thầm nói trong lòng: “Dì, cảm ơn dì, vì kiếp trước, cũng là vì kiếp này. Dì cứ yên tâm, con sẽ không để dì và người nhà của dì bị thương vì con nữa đâu. Tạm biệt, dì.”Không ngờ mình sẽ đến Hogwarts trước năm mười một tuổi, Harry ngồi trong văn phòng của Severus, mơ hồ không biết nên làm gì. Cậu chẳng thể ngờ được chỗ ở mới của mình sẽ là văn phòng giáo sư, ở trong lòng điểm danh từ mũ rách Merlin đến tất thối Merlin một lượt, cuối cùng vẫn không thể không đối mặt với hiện thực. Đôi mắt lướt qua căn phòng quen đến không thể quen hơn này, mọi thứ vẫn y hệt như trong ký ức của cậu, từ các ngăn tủ chứa đầy thành phần và các loại độc dược đủ màu sắc, trên bàn làm việc còn có bài tập không biết là của Nhà nào. Nhớ lại kiếp trước những ngày mình bị nhốt ở đây, học Occlumens và cách chiến đấu cùng với những đêm âm thầm ngồi ở chỗ này suy tính trước khi ra một quyết định quan trọng hồi còn chiến tranh. Hồi đó cậu luôn vô ý đến đây, bởi vì chỉ có nơi này mới khiến cậu hoàn toàn bình tĩnh được. Sau chiến tranh, cậu vẫn thường xuyên đến đây, suy tính làm thế nào mới có thể đảm bảo tính độc lập của Hogwarts trước các thế lực đang thèm khát nơi này. Chính văn phòng mà cậu đã tốn công duy trì nguyên trạng này là một trong số không nhiều lắm những nơi cậu có thể hưởng thụ bình yên không bị quấy rầy. Trong lúc nhất thời cảm khái, từng hình ảnh trong trí nhớ lướt qua trước mắt, Harry đột nhiên cảm thấy mình đã già rồi, hơn nữa còn