Kể từ ban ngày khi Phó Sinh nói buổi tối muốn kiểm tra chữ ký, Tu Từ đi đứng vô cùng cẩn thận, cố hết sức sao cho quần áo không cọ vào da.
Nhưng —
Tu Từ dựa theo yêu cầu của Phó Sinh, một tay cởi quần lót, chữ kí ở bắp đùi đã nhòe hết cả.
Đuôi lông mày Phó Sinh khẽ nhếch: "Hôm nay hai đùi em đánh nhau à?"
Phải ma sát nhiều như thế nào mà chữ ký mới có thể nhòe như vậy?
Tu Từ cắn môi dưới: "Không biết..."
Phó Sinh buồn cười vươn tay ra, kéo người vào lòng, áp lấy chỗ ký tên xoa mạnh: "Buổi tối lúc xong việc sớm, em chạy đi vệ sinh tận hai mươi phút là để làm cái này?"
Tu Từ bị bóp đến mức cả người run lên, xụi lơ trong lồng ngực Phó Sinh, sau khi nghe thấy lời anh thì cơ thể lại cứng đờ, do dự nắm chặt đầu ngón tay Phó Sinh.
Đây là chữ ký của Phó Sinh, đương nhiên cậu không muốn làm hỏng, nhưng Phó Sinh nói nếu như bị nhòe sẽ có "hình phạt."
Tuy không biết hình phạt là gì, nhưng người được chiều chuộng luôn có cảm giác trong lòng rằng Phó Sinh sẽ không thật sự nổi giận với cậu hoặc làm chuyện gì vượt quá ranh giới.
Vì vậy trước nửa tiếng đoàn phim kết thúc công việc tối nay, Tu Từ lén lút chạy vào phòng vệ sinh riêng, tự cởi quần chà nhòe chữ ký.
"Sao lại nhiều tâm tư vậy nhỉ?" Phó Sinh buông Tu Từ ra, để người đứng bên giường, "Nằm úp sấp xuống."
"..." Tu Từ quay đầu liếc nhìn Phó Sinh một cái, tuy không nhìn thấy Phó Sinh sẽ có cảm giác rất không an toàn, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn ghé vào giường, mũi chân đặt dưới đất.
"Nâng lên." Ánh mắt Phó Sinh sâu hơn một chút, "Cao hơn một ít."
"..."
Tu Từ chậm chạp nâng mình lên, lúc này trên người cậu còn mặc áo hoodie ban ngày, từ phần eo trở xuống lại không hề có vật che chắn.
Phó Sinh nửa ngồi trên tủ đầu giường, chậm rãi rút thắt lưng ra trước một thoáng liếc mắt rối bời của Tu Từ.
"Không đi tắm à...!A!"
Hoàn toàn khác so với dự đoán của Tu Từ, thắt lưng không bị ném sang một bên, mà đánh vào nơi cậu nâng lên.
Không biết là đau hay ngứa, Tu Từ cuộn ngón chân lại, khẽ run rẩy gọi: "Anh ơi..."
"Biết mình làm gì sai chưa?" Phó Sinh nhìn hai khối bị đánh đến run lên, vệt lằn của thắt lưng hiện lên đặc biệt rõ ràng, anh đã hạ lực xuống nhẹ nhất có thể.
Buổi chiều đã nói, nếu như chữ ký không nhòe, chuyện thuốc ngủ lúc trước cứ như vậy mà bỏ qua, nhưng nhóc con một mặt biểu hiện thiếu cảm giác an toàn, mặt khác lại được chiều mà kiêu cảm thấy rằng mình sẽ không làm gì cậu.
"Không nên bỏ thuốc ngủ anh..."
Vừa dứt lời, liền lanh lảnh một tiếng "bép", Tu Từ rên lên một tiếng, năm ngón tay không tự chủ nắm chặt ga trải giường.
Phó Sinh nhìn Tu Từ miễn cưỡng nằm yên, nhưng lần này không mềm lòng, lại vụt thắt lưng lên, đứa nhóc không có gì bất ngờ xảy ra mà xụi lơ, nửa người ngã vào trong chăn, nửa người dựa vào bên giường.
"Đau?"
"Đau..."
Phó Sinh không dỗ cậu như thường ngày, giọng điệu anh nhàn nhạt: "Vậy biết mình sai ở đâu chưa?"
"..."
Tu Từ không nhìn thấy vẻ mặt của Phó Sinh, tâm lý rất hoảng loạn, nhưng Phó Sinh chưa nói có thể đứng lên, cậu liền chậm chạp không dám manh động.
"Không nên chưa chào hỏi đã đi..." Tu Từ nói với giọng điệu thoáng vẻ năn nỉ, "Em muốn nhìn anh..."
Phó Sinh buông một tiếng thở dài khẽ đến mức khó có thể nghe ra, anh ném thắt lưng qua một bên, lấy tay thay thế thắt lưng.
Phát liên tục vài cái, mãi đến khi nghe thấy tiếng thoáng nghẹn ngào của Tu Từ mới dừng lại, cuối cùng cơn giận cũng tiêu tan hơn nửa.
"Giờ thì biết đau rồi? Lúc cắt cổ tay sao em lại không biết đau?"
Phó Sinh thật sự không muốn đi dỗ cậu, muốn để cho cậu nhớ thật lâu, mặc dù anh đã nổi phản ứng nhưng không làm gì mà dứt khoát xoay người đi vào buồng tắm.
Tiếng nước trong buồng tắm vang lên, Tu Từ đợi một lúc lâu, sau khi xác định Phó Sinh tạm thời thật sự không có ý định quay lại nói chuyện với mình, cậu mới đỏ vành mắt, tủi thân nghẹn ngào đi tìm Phó Sinh.
Mông đau đến tê rần, Tu Từ đẩy cửa phòng tắm, không để ý mình còn đang mặc áo trên người đã đến ôm eo Phó Sinh: "Em biết lỗi rồi..."
"..." Phó Sinh theo bản năng đỡ lấy Tu Từ.
"Anh không cần nổi giận..."
Tu Từ cho rằng Phó Sinh muốn đẩy mình ra, đành vội vã ôm chặt hơn nữa, nhón chân lên muốn hôn anh, kết quả lại bởi vì Phó Sinh hơi hất cằm lên mà hôn vào yết hầu anh.
"..." Phó Sinh cụp mắt nhìn đầu Tu Từ: "Em đã làm sai còn không cho tôi nổi nóng?"
Tu Từ mím môi dưới: "Vậy lúc buổi chiều anh nói, anh làm sai cũng phải bị phạt...!Em không muốn phạt, nhưng anh đừng giận..."
Phó Sinh suýt nữa thì bị chọc phát cười, nhưng làm thế nào cũng không thể nhẫn tâm được nữa, anh nắm chặt eo Tu Từ hơi đẩy ra: "Cởi áo ra, tắm rửa."
Áo Tu Từ đã bị dính nước ướt nhẹp, dán sát vào cơ thể, cậu tự cởi chắc chắn sẽ hơi khó.
Phó Sinh bèn giúp cậu bỏ tay ra khỏi áo, sau đó nhẹ nhàng nhấc lên, Tu Từ liền giống như một cái trứng gà lột vỏ, vừa trắng vừa mềm.
"Em muốn gì tôi cũng có thể cho em, không cho được tôi cũng sẽ nghĩ biện pháp để cho, nhưng em không thể thương tổn chính mình."
Phó Sinh cụp mắt đánh bọt biển trên người Tu Từ: "Nếu lần sau lại làm chuyện ngu xuẩn như thế, em cứ thử xem xem."
Cơ thể Tu Từ hoàn toàn cứng lại, mãi đến khi phát hiện Phó Sinh đã nói xong, không còn vế sau mới dần dà thả lỏng.
Cậu thăm dò mà trả lời: "Lần sau sẽ không như vậy..."
Phó Sinh nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu một cái, nhẹ nhàng xoa bóp tại nơi cậu bị đánh đến đỏ bừng, sau đó lấy vòi hoa sen xả nước vào người cậu.
"Lần sau lại tái phạm thì làm sao?"
"..." Tu Từ mím môi, "Giống như hôm nay."
"Làm gì có chuyện ngon ăn như thế?" Phó Sinh lấy khăn tắm ở bên cạnh bọc lấy Tu Từ, "Lần sau tái phạm đừng mong tôi để ý đến em, ai thích dỗ thì đi mà dỗ."
Tu Từ thoáng cừng đờ, giãy dụa rút tay ra khỏi khăn tắm, ôm lấy eo Phó Sinh: "Sau này sẽ không như vậy...!Anh đừng vậy mà."
"Đừng cái gì?"
"...!Đừng không để ý tới em."
Phó Sinh hơi bất đắc dĩ: "Buông ra trước đã, vừa mới lau khô kẻo lại ướt."
Tu Từ không cam lòng buông lỏng tay, chần chờ một lát lại hỏi: "Hôm nay mấy anh trò chuyện gì vậy?"
Câu hỏi này chẳng có đầu có đuôi, nhưng Phó Sinh lại phản ứng rất nhanh, sắc mặt anh như thường: "Tâm sự sau này phải làm sao với nhóc lưu manh nhà tôi bây giờ."
Câu trả lời này nghe không có gì lạ, thái độ Phó Sinh cũng rất bình thường.
Tu Từ kiềm chế nỗi bất an trong lòng, không chớp mắt nhìn địa phương dâng trào của Phó Sinh.
Phó Sinh: "..."
"Đừng nghịch." Phó Sinh hơi tránh né, "Ra sopha, gạch sứ cứng quá."
Cảnh quay lúc chập tối làm đầu gối Tu Từ hơi bầm, Phó Sinh không muốn đầu gối cậu lại tiếp xúc với mặt sàn cứng rắn một lần nữa.
Ở ghế sopha thoải mái hơn nhiều, dưới sàn cũng có thảm dày mềm mại, là