【 Anh ấy nói tôi rất ngọt.
】
Bộ phim của Lục Thành tên là《 Cung đình trong chốn giang hồ 》, được coi như tác phẩm đầu tiên Tu Từ đóng vai có tên tuổi chính thức.
Tu Từ trong phim thủ vai thị vệ Hạ Sơn của nữ hai, nhân vật này tuy không quá đặc sắc nhưng nếu diễn tốt cũng sẽ rất hút fan.
Dù sao ngay từ thiết lập của hắn cũng đủ để khiến người ta động lòng, mạnh mẽ, thâm tình, người bảo vệ thầm lặng...
"Đeo mặt nạ suốt à?"
Phó Sinh xem bộ phim này chính vì muốn ngắm Tu Từ, kết quả mặt nạ trên mặt cậu chưa từng lấy xuống, số lần xuất hiện tuy không ít nhưng lần nào cũng trầm mặc ít nói như người trong suốt đứng sau lưng nữ hai.
"Ừm..." Tu Từ nghịch ngón tay Phó Sinh, "Lúc em chết có lộ mặt."
"..." Phó Sinh tức giận vỗ vào mông Tu Từ, "Lúc em chết cái gì, là lúc nhân vật chết."
Tu Từ chậm rãi chớp mắt, ngoan ngoãn vâng một tiếng.
"Đáng ra không được lộ mặt, nhưng đạo diễn Lục cho thêm cảnh."
"..." Lòng Phó Sinh nhói lên, Tu Từ thật sự đã chịu quá nhiều khổ, hai năm quá khứ trong giới giải trí cậu không làm nhân vật quần chúng thì cũng làm người qua đường.
Phó Sinh từ trước đến giờ cưng chiều cậu tự động bỏ qua đại đa số diễn viên, có ai mới bắt đầu mà không phải lăn lộn ở tầng chót mất mấy năm cơ chứ.
Có là Diệp Thanh Trúc hay Bạch Đường Sinh, lúc trước cũng chịu không ít khổ cực mới đi đến ngày hôm nay.
"Sau này em còn muốn diễn không?" Phó Sinh cúi đầu hỏi, "Ý tôi là chờ《 Vãng sinh 》đóng máy, chờ chúng ta đi du lịch về, em còn muốn đóng phim không?"
Tu Từ sửng sốt một hồi, chần chừ nói: "Em không biết."
Còn có cơ hội đó à...
"Vậy đến lúc đấy rồi tính." Phó Sinh nhéo mũi Tu Từ, "Nếu thích đóng phim thì để La Thường giúp em kiếm vài nhân vật ổn, mà không có thì theo tôi, chỉ diễn phim tôi quay."
"...!Vâng." Lông mi Tu Từ hơi động, tựa như lông chim lướt qua lòng bàn tay Phó Sinh.
《 Cung đình trong chốn giang hồ 》mới chiếu hai tập phim, cùng với việc Phó Sinh tua qua tất cả cảnh phim không liên quan tới Tu Từ nên chưa mấy phút đã xem xong.
"Ngủ đi, cũng không còn sớm." Phó Sinh liếc nhìn thời gian, nhanh hơn.
Tu Từ ừm một tiếng, nhưng không đứng dậy, chỉ đổi thành tư thế mặt đối mặt, đỡ vai Phó Sinh nhìn anh không nói lời nào.
Phó Sinh khẽ nhướng mày: "Sao vậy em?"
Tu Từ mím môi dưới: "Muốn hôn."
Phó Sinh khựng lại một giây, không nhịn được cười.
Anh ôm Tu Từ vào lòng, nhấc cằm cậu hôn lên.
Mới vừa đánh răng, trong khoang miệng hai người đều tràn ngập một mùi thơm ngát nhàn nhạt, không biết có phải ảo giác của Phó Sinh hay không, hình như anh nếm được một vị ngọt ngào thoảng hương sữa, tình huống như thế đã xuất hiện vài ngày.
Phó Sinh chỉ cho là mình tưởng tượng, đứa nhỏ nhà mình đương nhiên chỗ nào cũng thơm, nên mở miệng trêu đùa: "Sao lại ngọt như vậy?"
"Ăn kẹo sữa thỏ trắng." Tu Từ thấy Phó Sinh buông mình ra, bèn không nhịn được bám theo, dán sát vào cọ bên môi anh, "Thầy Bạch cho em."
Phó Sinh hơi kinh ngạc, anh biết Bạch Đường Sinh ăn kẹo sữa thỏ trắng.
Trước đây khi ở đoàn phim bên nước ngoài, gần như ngày nào Bạch Đường Sinh cũng ăn, sau đó hình như vì ăn nhiều đau răng nên bị Ô Bách Chu kiểm soát việc ăn đồ ngọt.
"Ăn bao lâu rồi?"
"Tầm ba, bốn ngày..." Tu Từ ôm cổ Phó Sinh, mặt chôn vào cổ anh, môi dán lên vị trí yết hầu.
Phó Sinh nghe ra từ trong giọng nói lí nhí của Tu Từ thoáng vẻ không vui, như thể hờn dỗi vì bây giờ anh mới nhận ra.
"Bé con vốn đã ngọt rồi." Phó Sinh cười nhẹ một tiếng, "Ăn kẹo cũng chỉ là dệt hoa trên gấm thôi."
Anh giữ nguyên tư thế này nằm xuống, rồi kéo chăn lên che bả vai Tu Từ.
"Em thích kẹo sữa thỏ trắng sao?"
Tu Từ gật đầu rồi lại lắc, cái đầu lông xù cọ vào khiến cổ Phó Sinh ngứa ngáy.
Cậu ăn cái này chỉ vì mấy ngày trước đọc được một bài viết nói lúc Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu chưa yêu nhau, thời điểm cùng quay bộ phim đồng tính đầu tiên, trước mỗi khi diễn cảnh hôn Bạch Đường Sinh đều ăn một viên kẹo sữa thỏ trắng, như vậy hôn môi sẽ rất ngọt.
Vì vậy mấy ngày trước lúc Bạch Đường Sinh ăn kẹo sữa, cậu bèn chăm chú nhìn anh, Bạch Đường Sinh tưởng cậu muốn ăn nên lần nào anh ăn cũng đưa cậu một cái.
Về phần tại sao không cho nhiều cái cùng một lúc, theo như Bạch Đường Sinh nói là do sợ bị Phó Sinh mắng dạy hư đứa nhỏ ăn kẹo, ăn nhiều dễ bị sâu răng.
Phó Sinh ôm lấy vòng eo nhỏ trên người mình: "Nếu thích thì mai tôi mua cho em, nhưng mỗi ngày chỉ được ăn số lượng vừa phải."
Tu Từ không trả lời thẳng, mà hỏi ngược lại: "Anh thích không?"
Phó Sinh hơi dừng lại, trong lòng như nhũn ra, hóa ra nhóc con đây vì anh mới ăn.
"Thích chứ." Phó Sinh cúi đầu hôn một cái lên đỉnh đầu Tu Từ, "Em có thế nào tôi cũng thích."
Tu Từ bấy giờ mới lộ ra một lúm đồng tiền nho nhỏ, kề sát bên gáy Phó Sinh: "Vậy em cũng thích."
Phó Sinh bảo được, ngày mai mua cho cậu.
Cho đến khi nói ngủ ngon xong rồi, Phó Sinh cũng sắp vào giấc, đột nhiên nghe được Tu Từ nhỏ giọng nói: "Ký tên."
Anh mở mắt ra, nhìn thấy Tu Từ chưa ngủ, đang nghịch ống tay áo của chính mình, như đang tự nói chuyện với bản thân.
Chữ kí bị nhòe lúc trước đã rửa đi, Phó Sinh đẩy hai chân Tu Từ ra, nghiêng người sang bọc Tu Từ vào lòng: "Để mai ký mới cho em, bây giờ ngủ trước đã."
Cơ thể Tu Từ khẽ cứng lại, cậu không ngờ mình sẽ đánh thức Phó Sinh.
Cậu siết lấy quần áo Phó Sinh một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói câu chúc ngủ ngon.
Một đêm ngủ ngon.
Sáng hôm sau, Bạch Đường Sinh cho Tu Từ kẹo bị Phó Sinh bắt tại trận, anh buồn cười nói: "Nếu để Ô Bách Chu biết, kẹo của anh lại bị tịch thu nữa cho xem."
Bạch Đường Sinh hiếm thấy có lúc trẻ con, hơi bất đắc dĩ thở dài: "Trước đây chỉ biết là hút thuốc sẽ nghiện, lại không ngờ ăn kẹo cũng nghiện."
"Như nhau cả." Phó Sinh xoa xoa đầu Tu Từ, "Đối với người yêu thích mà nói, những thứ này đều có thể khiến họ nhận được niềm hạnh phúc ngắn ngủi."
Tu Từ lặng lẽ ngẩng đầu đưa mắt nhìn Phó Sinh, ăn kẹo với cậu mà nói không hạnh phúc, chỉ có hôn môi cùng Phó Sinh mới là hạnh phúc.
Hôm nay cũng rất bận rộn, Phó Sinh muốn chiếu phim vào kì nghỉ đông, bên phía sản xuất cũng có ý tưởng này, kì nghỉ đông có lượng truy cập rất lớn.
Kết quả là tiến độ quay chụp phải gia tăng, phần diễn hôm qua Tu