Phó Sinh khẽ cắn tai Tu Từ, tốn dăm ba câu đã an ủi được tâm tình xuống dốc của Tu Từ.
Người muốn đi quay chương trình là cậu, kết quả người không muốn tách ra cũng là cậu.
"Đi thôi, em mà không đi là trễ đấy." Phó Sinh vẫn lựa lời nói, "Ở bên kia em không được rời khỏi tầm mắt của La Thường với Vu Mạc, biết chưa?"
"... Em biết rồi."
"Ừm, ngoan quá." Phó Sinh lại cúi đầu hôn cậu một chốc, "Nếu nhớ tôi thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện."
"Vâng..."
Thật ra Tu Từ không sợ phải tách ra như Phó Sinh nghĩ. Trước đây cậu sợ hãi, cậu lo lắng rằng lỡ mình không chú ý Phó Sinh một cái thôi là anh sẽ lại biến mất.
Nhưng bây giờ cậu hiểu rõ Phó Sinh không thể dễ dàng đi tới một nơi cậu không thể với tới, bởi vì đoàn phim còn ở đây... cậu còn ở đây.
Vu Mạc và La Thường đã chờ trước cửa khách sạn từ sớm. Tu Từ xách theo vali mini đi tới trước mặt họ: "Xuất phát chưa ạ?"
La Thường ừm một tiếng: "Chắc khoảng 12 giờ hơn mới đến khách sạn bên kia. Hai cậu phải nghỉ ngơi tử tế, 9 giờ sáng mai đã bắt đầu quay rồi, cần giữ trạng thái tốt."
Thật ra chỉ đi có hai, ba ngày nên không cần thiết phải mang vali nhưng Tu Từ muốn đem thuốc theo, bị người khác thấy chung quy vẫn không ổn lắm.
Cả lúc thu thập hành lí tối hôm qua, Phó Sinh bỏ một bộ quần áo ở nhà của anh vào vali Tu Từ ngay trước mặt cậu. Anh còn trêu chọc bảo: "Đừng ôm bộ kia nữa, không giặt thì mốc mất."
Dọc đường đi Tu Từ đều khẽ vuốt tay cầm vali, khắc chế kích động muốn ôm quần áo Phó Sinh ngay và luôn.
Cậu không biết nên giải thích tâm tình và hành vi của mình như thế nào. Nói theo cách của phim giang hồ, có lẽ đã dính bùa mê thuốc lú (*), là loại bùa nếu không có Phó Sinh sẽ chết.
(*) Bản gốc là "trúng cổ". "Cổ" là trùng độc gây hại/vật độc ăn phải sẽ rồ dại mê man.
Vé máy bay được đặt khoang hạng nhất, phòng làm việc vẫn luôn hào phóng với những diễn viên kí hợp đồng. Vu Mạc vừa lên máy bay đã ngủ, La Thường thì ôm laptop suy nghĩ gì đó.
Vali mini của Tu Từ không cần kí gửi, đồ đạc của Phó Sinh chung quy phải ở gần nhất có thể thì cậu mới an tâm.
— Lên máy bay chưa em?
— Em vừa mới lên, sắp sửa cất cánh rồi.
— Vậy sang bên kia nhớ nhắn báo bình an cho tôi nhé.
— Vâng.
Tu Từ hơi do dự, tự hỏi trả lời độc một chữ có lạnh lùng quá không rồi lại gửi thêm một sticker gấu trúc đáng yêu, thái độ so ra vẫn tốt hơn.
Cậu chưa nhận được trả lời thì máy bay đã cất cánh, hoàn toàn không hay biết Phó Sinh vừa rồi đang nhắn tin cho La Thường: Tu Từ hơi bị say máy bay ù tai, làm phiền quan tâm giúp tôi chút.
La Thường nghi hoặc liếc nhìn Tu Từ trông bình thường hơn cả bình thường, cảm thấy Phó Sinh cứ như chim sợ cành cong. Tu Từ là đàn ông bình thường, không phải công chúa yểu điệu hay gì.
Cô khá cạn lời nhắn lại vài chữ:
— Chả thấy cậu ấy say máy bay ù tai gì cả, vẫn nghịch điện thoại suốt đây.
— ...
Tu Từ vẫn ôm điện thoại đợi Phó Sinh trả lời, dù biết trên máy bay không có tín hiệu nhưng ngoại trừ nhìn chăm chú điện thoại thì cậu chẳng biết có thể làm gì.
Thấy La Thường đeo tai nghe, Tu Từ nhìn một lúc lâu, cuối cùng vẫn không mở lời.
La Thường chú ý ánh mắt của cậu, lấy tai nghe xuống hỏi: "Cậu muốn cái này hả?"
Tu Từ gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, tầm mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, cảnh đêm thành phố hoa lệ đã biến thành những đốm sáng xa xôi rực rỡ sắc màu. Cậu nhìn đăm chiêu, tưởng tượng xem giây phút này Phó Sinh đang làm gì.
La Thường lấy trong túi ra một cái tai nghe dự bị, đụng vào cánh tay Tu Từ: "Cho cậu này."
Tu Từ ngây người nhận lấy: "... Em cảm ơn."
"Sao vừa mới rời khỏi Phó Sinh mà đã ngốc như vậy rồi?" La Thường buồn cười nói.
Tu Từ mím môi định nói, lại thấy La Thường đã đeo tai nghe lên xử lí công việc.
Tu Từ lặng người vài giây, cắm tai nghe vào điện thoại, mở lại cuộc trò chuyện của cậu và Phó Sinh, tìm kiếm tin nhắn thoại của anh, mở đi mở lại.
Điện thoại di động cậu đang dùng vẫn là máy dự bị của Phó Sinh, không có ghi chép trò chuyện hai năm trước. Mà tin nhắn giữa hai người gần đây cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, bởi dường như mỗi giây mỗi phút họ đều ở bên nhau, không cần thiết phải tán gẫu qua điện thoại.
Chỉ có vài tin nhắn thoại vào lúc Tu Từ ở trong phòng trang điểm chỉnh lại tạo hình, Phó Sinh ở hiện trường quay phim sợ cậu buồn chán nên nhắn qua.
Âm thanh của Phó Sinh thật sự rất êm tai, có cảm giác sáng sủa, nhẹ nhàng và khoan khoái, khi nói chuyện cùng người khác sẽ có vẻ xa cách nhàn nhạt nhưng nói chuyện với Tu Từ lại mang theo thân mật độc nhất vô nhị.
Tu Từ không ngại phiền phát lại tin nhắn thoại, cậu đã vượt qua hành trình hai tiếng đồng hồ trên máy bay như thế.
Lúc sau ngay cả La Thường cũng đã ngủ gật, Tu Từ thì vẫn đang nghe tin nhắn thoại của Phó Sinh.
Không biết đã nghe bao lần, máy bay băng qua những tầng mây rồi dần hòa vào cảnh đêm rực rỡ của một thành phố khác. Điện thoại dần có tín hiệu, Tu Từ dùng tốc độ nhanh nhất trượt tới tin nhắn mới nhất.
Quả nhiên, Phó Sinh đã sớm trả lời cậu từ hai tiếng trước nhưng vì máy bay cất cánh mất tín hiệu nên cậu không nhận được.
Phó Sinh đầu bên kia gửi thẳng một tin nhắn thoại: "Sao em lại đáng yêu thế nhỉ? Gửi tin nhắn thoại hôn tôi một cái."
"..." Tu Từ khó hiểu mở to hai mắt, tin nhắn thoại thì hôn kiểu gì?
Bên này La Thường đã đánh thức Vu Mạc còn đang lim dim, cô gọi Tu Từ xuống. Tu Từ do dự một giây, bỏ điện thoại vào túi theo họ đi xuống.
Suốt đường đi đến khách sạn, Tu Từ đều nghĩ hôn qua tin nhắn thoại như thế nào?
Tu Từ dời tầm mắt đến hai người duy nhất có thể hỏi chuyện, nhưng La Thường và Vu Mạc đều độc thân, hỏi có khi cũng vô dụng...
Cậu chậm rãi chớp mắt, mở điện thoại lên mạng tìm đáp án.
Tìm được hai câu trả lời, nếu muốn chân thực thì tự hôn mu bàn tay để phát ra âm thanh, nếu muốn đáng yêu thì moa một tiếng.
Bây giờ trong xe có người, La Thường và tài xế ngồi đằng trước, Vu Mạc ngồi ngay cạnh cậu. Tu Từ không thể thử xem mình tự hôn tay mình sẽ phát ra tiếng gì, đành phải kiềm chế lại, đợi đến phòng khách sạn rồi tính sau.
Vừa xuống xe, Tu Từ mới nhận thẻ phòng đã định lao vào ngay thì bị La Thường gọi lại, bảo cậu nghỉ ngơi một lát rồi ra ngay, chờ sau đó đi ăn bữa khuya.
Tu Từ hoàn toàn không nghe rõ cô đang nói gì, gật gật đầu cho xong rồi vào phòng trở tay