La Thường sững người rất lâu mới quay đầu nhìn lại, vừa khéo chạm mắt với người đàn ông nọ.
Tô Sướng Liệt...
Đối phương trông thấy cô hiển nhiên cũng sửng sốt, ngay sau đó lại làm dáng vẻ chẳng nhìn thấy gì, quay đầu tám chuyện trêu đùa cùng những người trên bàn, rất không thoải mái.
Trong đó còn có một cô gái bàn khác nhận ra hắn đến chỗ hắn muốn xin chữ ký, hắn cũng không hề bủn xỉn kí cho.
La Thường hoàn hồn, trầm mặc khui bia chủ quán đem lên, ừng ực ừng ực tu một ngụm lớn.
"Chị không sao chứ?"
"Không sao." La Thường có vẻ bình tĩnh, chỉ là phẫn nộ với chuyện khác.
Vị trí họ đang ngồi có thể xem như khá xa trung tâm thành phố, Tô Sướng Liệt sống ở thành phố này nhưng lại ở hướng hoàn toàn ngược lại, sao có thể đột nhiên xuất hiện ở đây?
Cô đen mặt gọi điện cho người bạn trong tổ chương trình: "Hắn cũng sẽ tham gia chương trình này?"
"... Xin lỗi nhé." Bên kia trầm mặc một lát, "Hắn và Lạc Kỳ Phong là khách mời đặc biệt, phải đến xế chiều hôm nay tôi mới biết, còn chưa nghĩ ra nên nói với cô thế nào..."
"Lạc Kỳ Phong?" La Thường biết Lạc Kỳ Phong và Tu Từ có mâu thuẫn, lông mày nhíu chặt, "Sao hắn cũng đến vậy?"
"Dạo này hắn không có kịch bản nào tốt, chắc là muốn tham gia mấy chương trình tạp kỹ để đổi gió ấy mà."
Cúp điện thoại xong, La Thường đã không còn xoắn xuýt vấn đề Tô Sướng Liệt, nhưng lại hơi lo lắng nhìn về phía Tu Từ: "Lạc Kỳ Phong cũng tham gia, cậu..."
"Không sao." Tu Từ cụp mắt, "Em sẽ cố hết sức không xung đột với hắn."
Một thằng ngu thôi mà.
Vế sau Tu Từ không tiện nói ra, dù sao Phó Sinh vẫn đang gọi điện với cậu.
Sau khi Phó Sinh nghe thấy lời La Thường cũng nhăn mày lại: "Tôi không biết hắn cũng đến."
Nếu như sớm biết Lạc Kỳ Phong cũng tham gia, Phó Sinh tuyệt đối sẽ không để Tu Từ tham gia chương trình này. Không có anh ở bên, đứa nhỏ bị bắt nạt thì phải làm sao?
Anh đi xuống giường, đã chuẩn bị tinh thần bàn bạc về phí vi phạm hợp đồng với tổ chương trình: "Bây giờ rút vẫn kịp..."
Ngày mai sẽ phải quay chụp, coi như có thanh toán phí vi phạm hợp đồng cũng sẽ khiến thanh danh của Tu Từ trong giới kém đi. Dù sao hành vi nhảy xe tạm thời này cũng là chuyện rất nhiều đoàn phim và tổ chương trình đau đầu.
Nhưng anh vốn không nghĩ tới chuyện để Tu Từ nổi tiếng quá, chỉ cần không phải chịu ấm ức thì mọi chuyện đều dễ bàn.
"Em muốn đi." Nhưng lần này giọng điệu của Tu Từ đặc biệt bướng bỉnh, "Em phải đi."
"..." Phó Sinh nhíu mày, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, "Nếu phải chịu uất ức thì đừng giấu trong lòng, còn có tôi."
Nhận được kết quả mình mong muốn, ngữ khí nặng nề của Tu Từ mới trở về ngoan ngoãn: "Em biết."
La Thường lúc này mới ngẫm lại: "Cậu đang trò chuyện cùng Phó Sinh à?"
Tu Từ gật đầu.
Vu Mạc lại gần lớn tiếng: "Thế không phải là mấy lời tôi vừa nói đều bị đạo diễn Phó nghe thấy à?"
Tu Từ vô cảm gật đầu.
"..." Vu Mạc bi thương kêu lên, "Thế là đi đời nhà ma rồi, chờ tôi trở lại đóng phim có khi sẽ bị đạo diễn Phó mắng chết."
La Thường cũng ném sự tồn tại của Tô Sướng Liệt ra sau đầu, bật cười: "Tự cầu phúc đi."
Tu Từ thấp giọng nói: "Anh ấy nói em có thể uống một ít."
"... Cậu có cần phải nghe lời như thế không?" La Thường bật cười lắc đầu một cái, quay qua giục ông chủ lên đồ nhanh chút.
Tôm hùm tiệm này thực sự không tồi, đầu tôm lớn, thịt chắc mẩy, vị đậm đà.
Vu Mạc chén nhanh nhất, một con rồi lại một con, ngay cả đầu tôm cũng không buông tha. La Thường ăn uống khá nhã nhặn. Còn Tu Từ lại chậm nhất.
Bản thân cậu ngay cả lột vỏ tôm cũng không thuần thục lắm, đã rất lâu chưa được ăn. Hồi xưa lúc ở cùng Phó Sinh hầu như cũng toàn là Phó Sinh bóc cho cậu ăn, còn Phó Sinh vì không thích ăn cay với ăn tỏi nên chẳng mấy khi ăn tôm hùm.
Ngay cả lần trước ở khách sạn đoàn phim, hai hộp tôm hùm kia về cơ bản đều do Phó Sinh bóc.
Bàn bên có một đám ông chú không quen biết gì mấy minh tinh, nhìn sang bàn họ thì cười phá lên: "Cậu nhóc kia đừng bóc chỉ tôm nữa, bạn cậu ăn mười con cậu mới ăn được một!"
Tu Từ mím môi: "Chỉ tôm bẩn."
Ông bác bụng bia cũng không cảm thấy bị xúc phạm, trông Tu Từ ăn mặc chỉnh tề, làn da trắng nõn như thể thiếu gia nhà nào được nuông chiều từ bé cũng chẳng hề ghét bỏ.
"Lâu lâu ăn một lần cũng chả sao, không phải người xưa có câu ăn bẩn sống lâu sao!"
Ông chú bàn bên cụng bia với Vu Mạc một cái: "Đừng có lúc nào cũng nghe lời người lớn nhà cậu, họ toàn người lo xa quá."
Người nhà dạy Tu Từ ăn tôm hùm phải lột chỉ tôm - Phó Sinh: "..."
"Đến đây ăn khuya thì phải hùng hổ tí, bia một ngụm lớn, tôm hùm một miếng to, để tay trần lột luôn, đeo bao tay sẽ mất chất..."
Buổi đêm vô cùng náo nhiệt, các chú bác nói giọng địa phương đều thiện ý trêu chọc Tu Từ, coi tuổi tác Tu Từ cũng không chênh lệch nhiều so với con cái của họ.
Đối phương còn làm mẫu xem làm thế nào để uống một ngụm bia lớn, khiến Tu Từ tay chân luống cuống không biết phải làm sao mới tốt.
Phó Sinh trong tai nghe không ngừng cười. Nhưng anh không thấy không tốt, mà lại cảm thấy Tu Từ dung nhập với nhịp sống náo nhiệt lại rất có sức sống.
"Tới đi nhóc, cụng một ly."
Tu Từ dưới sự đồng ý của Phó Sinh, chần chừ cụng ly cùng ông chú, nhưng cậu không uống ừng ực từng ngụm lớn như đối phương mà chỉ đơn giản nhấp một ít.
Lại sợ đối phương cảm thấy cậu không tôn trọng người khác, nhấp tiếp vài ngụm.
Sau khi hai bàn kết thúc chuyên mục giao lưu, bọn họ vẫn còn có thể nghe được các chú bác bên kia khen ngợi Tu Từ: "Cậu nhóc này đẹp trai thật."
"Là thật đẹp mắt, không biết nói không với bạn bè, lại hơi nhã nhặn quá, rất dễ bị vợ chèn ép."
"Giống như ông hả?"
"Giống cái đầu ông, sao lại giống tôi được?"
"Ông đây đi ăn khuya cũng phải để chúng tôi phối hợp diễn trò với bà xã ông, hôm nay tôi ngã gãy chân, ngày mai nhà lão Hà có trộm, ngày mốt nhà Phạm Văn hỏng ống nước chưa sửa được tìm ông hỗ trợ..."
"Nói bậy! Ông đừng có mà *beep* *beep* nhé, ông tốt hơn tôi chỗ nào?"
Mấy người đàn ông trung niên bàn nọ nói chuyện đến mức cãi vã, Tu Từ chưa từng thấy khung cảnh này, ngơ ngác quay đầu lại.
La Thường bật cười: "Không sao đâu, bọn họ chỉ huyên thuyên cho vui thôi."
Vu Mạc cũng cười: "Bố tôi cũng y như này, đặc biệt sợ mẹ tôi, mỗi lần ra cửa uống rượu với bạn bè đều phải kiếm cớ, nhưng mẹ tôi đâu có ngu, thật ra bà chỉ nhắm một mắt mở một mắt để bố tôi diễn kịch thôi."
"Vợ chồng đời trước đều như vậy." La Thường cười lắc đầu.
Tu Từ sững người một chốc, rồi lại cúi đầu bắt đầu bóc tôm hùm.
Điều kiện gia đình cậu ở mức tàm tạm, không thừa cũng chẳng thiếu, nhưng từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng cảm nhận được cái gọi là mái ấm gia đình.
Ấn tượng nhất chắc là thời điểm cha mẹ cãi nhau đều dùng từ ngữ thô tục thăm hỏi mười tám đời tổ tông của nhau, còn có cả những lời lẽ xúc phạm đáng ghê tởm.
Mẹ cậu đối xử với ba cậu chẳng khác gì đối đãi kẻ thù. Tu Từ khi ấy thường nghĩ, nếu cả hai phải sống mỗi ngày như vậy thì tại sao lúc trước lại muốn kết hôn?
Cậu chán ghét cái nhà kia, không muốn trở về, không muốn nghe bọn họ nói chuyện.
Mãi đến tận khi Phó Sinh xuất hiện, cho cậu cảm giác yên bình.
Mặc dù những năm cấp