“Cậu chống nạnh chi vậy?” Chu Chuẩn nhìn Cố Hi Đình bước ra mở cửa như ông cụ già, không chút do dự cười cợt, “Tuổi còn trẻ mà thận đã hỏng rồi à?”
Cố Hi Đình liếc mắt sắc lẻm như dao: “Cậu muốn chết không?”
“Ò xin lỗi xin lỗi, trong lúc nhất thời không đổi vai trò,” Chu Chuẩn đóng cửa, noi theo truyền thống tốt đẹp bỏ đá xuống giếng của nhóm “Tam tiện nhân*”, “Tôi quên cậu mới là người bị đè.”
*Những chương đầu tác giả đặt là “三贱客” – tam tiện khách, tuy nhiên chưa có chi tiết nào nhắc đến việc đổi tên nhóm chat.
“Phắn!”
Đương nhiên Chu Chuẩn không thể nào phắn được, nhưng anh ta cũng không dám gây sự với Cố Hi Đình nữa.
Thế là đặt tài liệu xuống nói chuyện chính: “Cậu muốn viết đề tài này thật sao?”
Mấy ngày trước Cố Hi Đình có liên lạc với anh ta, nói rằng đã chuẩn bị hai chủ đề cho cuốn sách mới, một cái là “Thám tử Nhật An thời thiếu niên”, còn một cái là “Cuộc sống thường ngày của thám tử Nhật An.”
Bọn họ trao đổi ngắn gọn về ý tưởng chung qua điện thoại, chúng hơi khác với phong cách trước đây của Cố Hi Đình, các yếu tố trinh thám được giảm đi, trong khi đó nét nhân văn lại đóng vai trò chính.
Liên quan tới tình cảm, liên quan tới tình yêu, liên quan tới việc kết nối với người khác.
Mặc dù Cố Hi Đình nói rất văn nghệ rất sâu sắc, nhưng Chu Chuẩn lại nghĩ có khả năng lượng tiêu thụ sẽ rớt thê thảm.
Cố Hi Đình rất kiên trì: “Tôi thấy không sao đâu, sau mọi vụ án đều là tình cảm, sau mọi suy luận đều là tình yêu.”
Chu Chuẩn im lặng hồi lâu rồi bảo mình sẽ suy nghĩ lại.
Cố Hi Đình lại hiểu lầm, chỉ nói, “Nếu không lấy được số sách* thì tôi sẽ đăng lên mạng.”
(*Số sách là 书号/ISBN – viết tắt của International Standard Book Number, là mã số tiêu chuẩn quốc tế có tính chất thương mại duy nhất để xác định một quyển sách.)
“Không phải vấn đề số sách, chắc chắn tôi sẽ giải quyết sách cho cậu, nhưng chẳng phải trước kia cậu luôn hết sức né tránh tình cảm sao?”
Chu Chuẩn không hiểu sự thay đổi trong thái độ của Cố Hi Đình, hai chủ đề này đều có rất nhiều tương tác tình cảm, nhất là phần cuộc sống thường ngày, thám tử từ kiêu ngạo lạnh lùng cấm dục biến thành kiêu ngạo lạnh lùng mê ‘thịt’, có lẽ điều này sẽ làm hài lòng một số bạn đọc nữ, nhưng nhân vật chính của tình anh em xã hội chủ nghĩa bỗng nhiên ‘hủ hóa’, chắc chắn sẽ bị rất nhiều bạn đọc nam chỉ trích.
Cố Hi Đình nhất thời nghẹn lời: “… Vì độ này có chút chuyện xảy ra kích thích cảm hứng của tôi.”
“Thám tử Nhật An thời thiếu niên của cậu thì không sao, tôi chỉ lo bản cuộc sống thường ngày, nếu thiết lập hình tượng thay đổi quá lớn thì rất có thể sẽ bị fan hâm mộ xé.”
Cố Hi Đình: “Vậy thì tôi đăng lên mạng coi như phiên ngoại.”
Chu Chuẩn quan tâm như bà mẹ già: “Hay là tôi sửa đổi chút xíu cho cậu nhé? Bỏ hết chi tiết mập mờ.”
“Đó không phải mập mờ, đó là sự truyền tải tình cảm!” Cố Hi Đình không vui, “Hơn nữa tôi thấy như thế không chân thực.”
Chu Chuẩn sắp phát điên: “Trước kia cậu cũng không chân thực mà! Cậu viết tiểu thuyết chứ không phải viết tự truyện cho Hạ Yến!”
“Mặc kệ, tôi muốn đăng, tôi sẽ đăng bản cuộc sống thường ngày lên Weibo.”
“…”
Cố Hi Đình nhìn có vẻ dễ nói chuyện, nhưng một khi đã xác định ý tưởng thì cứng đầu đến mức tám trâu cũng không kéo nổi.
Chu Chuẩn biết là không khuyên được, đành phải gật đầu: “Vậy cậu chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
Anh ta hơi lo lắng, nhưng cũng cảm thấy Cố Hi Đình có thể đối phó được.
Dù sao với thân phận của Cố Hi Đình bây giờ, không phục vụ thị trường nữa thì càng có thể làm theo ý mình.
Hơn nữa đã gọi là phiên ngoại nghĩa là ít liên quan tới nguyên tác, cùng lắm thì tới lúc đó không tuyên truyền là được.
Chu Chuẩn yên tâm, bỗng nhiên nghe cửa nhà kẽo kẹt mở ra, một bóng người cao lớn ngược sáng bước vào, đó là Hạ Yến vừa tan lớp về nhà.
Chu Chuẩn giật mình lập tức rút cái móng chó đang khoác lên vai Cố Hi Đình.
Nhưng như vậy vẫn chậm, Hạ Yến nhìn thấy ngay, mà khiến người ta bất ngờ là khác với cái nhìn lạnh thấu xương trước đây, lần này không có cảm giác áp lực gì, dường như chỉ đang nhìn một người bạn thân thiết.
Cố Hi Đình rất tự nhiên ân cần hỏi thăm: “Về rồi hả anh? Chu Chuẩn với em đang thảo luận về sách mới.”
Hạ Yến khẽ gật đầu: “Anh biết.”
Nhìn bóng lưng Hạ Yến, Chu Chuẩn cảm giác khá mới lạ: “Tính tình của người kia nhà cậu tốt hơn rồi nhỉ?”
Cố Hi Đình: “Tính ảnh vẫn luôn rất tốt mà.”
“Không phải ý này,” Chu Chuẩn lắc đầu, “Tôi cảm thấy hắn bây giờ không dịu dàng một cách biến thái như trước, trước kia hắn giống kẻ giết người biến thái ngụy trang thành người tốt, nhưng bây giờ trông hắn giống một người tốt đơn thuần.”
Cố Hi Đình câm nín: “Có phải trước đây cậu đã hiểu lầm anh ấy không?”
Chu Chuẩn lại nhớ tới hai lần gặp mặt duy nhất với Hạ Yến, sau lưng vô cớ lạnh run, anh ta không hiểu lầm đâu, Cố Hi Đình thấy Hạ Yến là người tốt, đó mới là hiểu lầm á!
Chỉ chốc lát sau, Hạ Yến bước ra khỏi phòng bếp rồi hỏi: “Tối nay mọi người muốn ăn gì?”
Cố Hi Đình ngoảnh lại hỏi Chu Chuẩn: “Cậu muốn ăn gì?”
Chu Chuẩn được chiều mà sợ: “Tôi còn có may mắn được ăn bữa tối do anh ta làm?”
Cố Hi Đình: “Sao lại không? Ảnh nấu ăn ngon lắm, cậu không ăn là thiệt à nha.”
Hạ Yến đứng bên cạnh mỉm cười, lịch thiệp như một người quản lý của trang viên lớn, quan tâm nói: “Cậu có thể gọi món ăn.”
Chu Chuẩn hơi động lòng, nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng khát vọng, anh ta từ chối: “Tối nay chị dâu cậu và lũ trẻ trở về từ bên ngoại, tôi không tiện đi ăn.”
“Vậy cậu gọi họ tới đây đi,” Cố Hi Đình không hiểu chuyện này có gì mà không tiện, “Chúng ta ăn tết cũng không tụ tập, lâu lắm không gặp chị dâu rồi.”
Chu Chuẩn ngoảnh lại nhìn Hạ Yến, người kia tỏ vẻ nghe theo lời Cố Hi Đình.
Thế là bữa tiệc chiêu đãi cứ vậy được quyết định.
Cố Hi Đình nghĩ một chốc bèn gọi điện cho Đàm Thu Vũ, bữa cơm rau dưa biến thành bữa tiệc thịnh soạn.
Bên cạnh ngôi biệt thự nhỏ có một siêu thị thực phẩm tươi sống, Hạ Yến mua thức ăn trở về, không ngờ lại khiến nhiều người qua đường phải dừng chân ngó theo.
Người đàn ông cao lớn anh tuấn mặc áo khoác, bước đi như mang gió, tay trái cầm một bó hoa Calla, trước ngực trái ôm một chiếc túi vải màu nâu sẫm đầy nhóc các loại nguyên liệu nấu ăn, tay phải xách một giỏ hoa hồng Austin, cảnh tượng này vừa tràn đầy khí thế bá đạo mạnh mẽ của dân kinh doanh tinh anh, vừa đẫm cảm giác dịu dàng giàu tình cảm của người đàn ông đã có gia đình, hơn nữa hắn còn cầm hai bó hoa, trời ơi sao lại có người đàn ông vừa đẹp trai vừa chăm lo cho gia đình, lại còn lãng mạn như dị chớ!
Người qua đường liên tục cảm thán.
“Đẹp trai như này mà còn nấu cơm tặng hoa, chắc người nào gả cho ảnh thì kiếp trước phải cứu vớt thế giới á!”
“Gato ghê, nhìn nụ cười trên mặt ảnh kìa, nhất định là đang chìm đắm trong hạnh phúc!”
“Nhìn người ta dân tinh anh mà còn mua thức ăn nấu cơm, anh xem lại mình đi, tan tầm chỉ biết chơi game!”
Bạn nam không vui: “Chơi game thì sao? Anh là Dã Vương* ok? Anh ta chơi game có khi còn không giỏi bằng anh đâu!”
(*Dã Vương là nhân vật đi rừng rất mạnh trong game Vương giả vinh diệu.)
“Chơi game mà anh còn đắc ý vậy hả, chơi game giỏi hơn thì có làm cơm được không?”
“Sao em lại thế này? Lúc trước em theo đuổi anh, chẳng phải em thích anh vì chơi game rất giỏi sao?”
“Em cũng đâu biết anh chơi game mỗi ngày!”
…
Tiếng cãi nhau của đôi người yêu nhỏ dần, tiếng chuông lanh lảnh vang lên từ cửa quán cà phê, Tri Nhiên ngẩng đầu nói “Chào mừng quý khách”, nhưng sau khi nhìn rõ khuôn mặt của vị khách, nụ cười cứng đờ trên mặt cô nàng.
Lại là Hạ Yến, cô đã không gặp Hạ Yến lâu lắm rồi! Lần trước mình từ chối lì xì của đối phương, có khi nào lần này hắn tới trả thù không!
Nhìn Hạ Yến lại gần, Tri Nhiên sợ đến mức nhịp tim cũng tăng tốc, hơi cà lăm hỏi: “Hạ… anh Hạ, xin hỏi anh muốn (dùng) gì?”
“Hôm nay không mua cà phê, có cái này tặng cô.” Hạ Yến đưa bó hoa Calla tới.
“Wow wow!” Có vị khách không rõ chuyện reo lên cảm thán, “Cô bé khá quá nha!”
“Anh trai này đẹp trai vậy mà bản lĩnh cũng mạnh mẽ đấy!”
“Không không, anh Hạ có người yêu rồi!” Tri Nhiên sợ suýt chết, liên tục từ chối, cô đâu dám tơ tưởng đến người này? Nếu thật sự có chút xíu tơ tưởng nào, có lẽ ngày hôm sau cô sẽ mất mạng ngay.
Nhưng Hạ Yến không tức giận, chỉ đặt hoa trước mặt cô, nhẹ nhàng cười nói: “Lúc trước đã làm cô sợ rồi, xin lỗi nhiều.”
Tri Nhiên chớp mắt không hiểu lắm: “Anh… Anh tặng tôi? Xin lỗi?”
Người đàn ông đã từng có ham muốn chiếm hữu quá mạnh mẽ, ngay cả bó hoa Cố Hi Đình tặng cũng muốn cướp lại, vậy mà lại chủ động tặng hoa cho cô? Còn học được cách xin lỗi?!
Mặt trời mọc từ đằng Tây phỏng?
Mặc dù bây giờ Hạ Yến đang cười rất ấm áp, nhưng cảnh tượng nổi giận trước đây còn khắc sâu trong đầu Tri Nhiên, cô vẫn thấy sợ Hạ Yến, không muốn nhận nhưng lại không dám không nhận.
Cuối cùng cô xoắn xuýt nhận bó hoa, sau đó lập tức gửi Wechat cho Cố Hi Đình: “Anh Tiểu Cố, anh Hạ tặng cho tôi một bó hoa Calla, tôi nhận được không?”
Cố Hi Đình: “Anh ấy tặng cô, sao lại không nhận?”
Tri Nhiên: “… Nhưng tôi sợ hôm nay tôi nhận, ngày mai tèo đời.”
Cố Hi Đình gửi một cái sticker không hiểu mô tê gì: “Sao mọi người đều hiểu lầm anh ấy nhiều vậy nhỉ? Anh ấy đã tặng cho cô thì cứ nhận đi, chắc là để xin lỗi, mặc dù hơi muộn.
Mà nếu anh ấy làm phiền cô, cô cứ nói với tôi.”
“Được được