Cuối đại lộ Ngô đồng có một bệnh viện thú cưng, Hạ Yến mặc vest đi giày da, vừa tan học đã dẫn Quýt Lớn đến.
Gần đây Cố Hi Đình đóng cửa viết bản thảo, nhiệm vụ chăm sóc Quýt Lớn rơi lên người Hạ Yến, hôm nay hắn phải giúp Quýt Lớn loại bỏ ký sinh trùng bên ngoài cơ thể*.
(*体外驱虫/thể ngoại khu trùng, đây là thao tác loại bỏ ký sinh trùng trú ngụ bên ngoài cơ thể chó, thường là bọ ve, bọ chét…)
Quýt Lớn là khách quen ở đây, bước vào cũng không căng thẳng, chỉ ngồi trên bàn thong thả liếm lông của mình.
Trong lúc loại bỏ ký sinh trùng, Hạ Yến ngắm nghía cảnh vật xung quanh bên ngoài.
Chỗ này bên trái là bệnh viện thú cưng, bên phải là cửa hàng thú cưng.
Cửa hàng thú cưng chia thành hai lầu trên dưới, lầu dưới là chó cưng, lầu trên là mèo cưng.
Hạ Yến trèo lên lầu hai, phát hiện một bầy mèo con màu xanh ở gần cửa, chúng đang réo meo meo liên tục.
Âm thanh như em bé hơi lộn xộn, nhưng cũng không khiến người ta ghét bỏ.
Sau đó hắn nhìn thấy một con mèo đen trong góc khuất.
Đây là một con mèo đen lông dài, toàn thân lông xù, vẻ mặt lễ độ rất có dáng vẻ uy nghiêm.
Ngay khi đối diện với đôi mắt mèo đen, dường như Hạ Yến chợt nhận ra gì đó, con ngươi lập tức co rụt lại.
Phản ứng của mèo đen còn mạnh hơn hắn, nó liên tục xoay người trong lồng, kêu gào thảm thiết như gặp kẻ thù không đội trời chung.
Thấy Hạ Yến lại gần, thậm chí nó còn dựng tai liên tục nhe răng khè hắn.
Bác sĩ Triệu bị thu hút lại đây, anh đứng bên cạnh Hạ Yến giải thích: “Con mèo hoang này từng bị con người tổn thương nên khá nhạy cảm với người.
Lúc mới tới nó bị mất một mảng thịt lớn chỗ xương sườn, vô cùng thê thảm, cũng không biết ai xuống tay nặng vậy.
Nhưng mà chăm sóc mấy tháng ở đây, nó gần như khỏi hẳn rồi.”
Hạ Yến nhìn mèo đen núp trong góc khuất, trong lúc nhất thời cảm xúc hơi phức tạp, hắn hỏi bác sĩ: “Tôi có thể đón nó về không?”
Bác sĩ hơi bất ngờ, gắn bó với cái nghề này đã lâu, anh có thể phán đoán từ ngoại hình xem người nào sẽ được mèo yêu thích, người nào bị mèo ghét bỏ xa lánh.
Trông vị khách này không giống có duyên với mèo, nhưng thái độ của hắn khá chân thành, bác sĩ Triệu cũng không tiện từ chối, chỉ đành nói: “Nó được một vị khách gửi nuôi ở đây, tôi phải liên lạc với người đó trước đã.”
Cố Hi Đình viết bản thảo luôn đóng cửa không ra ngoài, chuyển di động sang chế độ máy bay nên đương nhiên đã bỏ lỡ cuộc gọi của bác sĩ.
Thế là Hạ Yến để lại số điện thoại của mình, nhờ bác sĩ liên hệ với người kia rồi báo lại mình.
Hai hôm sau, Cố Hi Đình và Hạ Yến mắt lớn trừng mắt nhỏ ở cửa hàng thú cưng.
Cố Hi Đình: “Anh muốn nuôi mèo sao không nói thẳng với em? Còn nhờ ông chủ liên hệ với em?”
Hạ Yến ngượng ngùng: “Anh cũng không biết là em đã cứu nó.”
Bác sĩ Triệu ngạc nhiên: “Hai người quen nhau?”
Cố Hi Đình “khụ” một tiếng, vành tai phiếm đỏ: “Người ấy nhà tôi.”
Hạ Yến khẽ gật đầu với bác sĩ Triệu.
Người kia đảo mắt qua lại giữa hai người bọn họ, lộ ra vẻ mặt đã hiểu, nhưng anh không tò mò hóng hớt mà chỉ nói: “Có anh Cố thì tôi yên tâm rồi, tình huống của Tiểu Hắc khá đặc biệt, giai đoạn làm mèo hoang đã khiến nó trở nên vô cùng hoang dã, vì đã từng bị người tổn thương nên tâm lý phòng bị cũng khá nặng, cho nên có lẽ việc chăm sóc sẽ khá phiền phức.”
Ánh mắt Hạ Yến rơi vào Tiểu Hắc, mèo đen trốn phía sau nhà vệ sinh mèo, lóe đôi mắt vàng kim với con ngươi dựng thẳng, nhìn hắn chòng chọc như đang nhìn kẻ thù.
Hắn dời mắt đi, trịnh trọng nói: “Tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt.”
Chuyện nhận nuôi Tiểu Hắc cứ thế được quyết định.
Có vẻ Tiểu Hắc vẫn nhớ mùi của Cố Hi Đình, lúc thấy cậu cứ liếm ngón tay cậu, hận không thể lập tức đi theo người này.
Tiểu Hắc hoàn toàn không biết gì vẫn chưa hay rằng, người sống chung với con người tốt bụng này lại là đại ma vương đáng sợ đó.
Cố Hi Đình ngồi ghế phó lái, nhìn lồng mèo đặt trên ghế sau của ô tô, hỏi: “Anh đã nghĩ tên cho nó chưa?”
Hạ Yến: “Cố Tiểu Hắc.”
“Sao em lại chẳng biết xấu hổ lấy không một đứa con trai chứ?” Cố Hi Đình cười cười hỏi lại, “Sao không gọi là Hạ Tiểu Hắc?”
Hạ Yến im lặng hồi lâu, lúc sau mới nói: “Có lẽ anh không có tư cách để nó mang họ mình.”
Cố Hi Đình thôi không cười nữa, cũng không nói thêm gì.
Lúc trước Hạ Yến đã khiến nó tổn thương đến độ này, bây giờ yêu thích Cố Tiểu Hắc có lẽ cũng là một loại định mệnh.
Trong trường hợp nhà đã có mèo mà còn muốn đón thêm mèo mới về nhà, thường sẽ cách ly mèo mới một hai hôm, trong thời gian đó để mèo nhà ngửi mùi mèo mới, chờ sau khi cảm giác bài xích biến mất thì mới thả mèo mới ra.
Quýt Lớn ngửi thấy mùi lạ, vốn đang ghé vào cửa sổ phơi nắng cũng phải ngẩng đầu lên nhìn họ cảnh giác.
Lúc ôm mèo từ trong xe ra, Cố Tiểu Hắc vẫn luôn liếm tay cậu, có vẻ cũng dính người, Cố Hi Đình giao chiếc lồng cho Hạ Yến, dặn: “Anh thả nó ra đi, làm quen chút xem thử.”
Hạ Yến vừa lại gần, còn chưa kịp làm gì đã thấy Cố Tiểu Hắc rụt móng vuốt lại, cố gắng nép mình co thành một cục trong góc khuất, hận không thể hoàn toàn biến thành một cục than rồi biến mất.
Cố Hi Đình không muốn xua tan sự nhiệt tình của Hạ Yến, cố gắng an ủi: “… Có lẽ nó hơi sợ người lạ, mèo là loài động vật rất nhạy cảm, khi đến một môi trường mới, chúng thường mất rất nhiều thời gian để thích nghi.”
Cậu không ngờ rằng Cố Tiểu Hắc vẫn không chịu ra, Hạ Yến canh trước cửa lồng, Quýt Lớn sau lưng đang dòm nó lom lom, đúng là trước sói sau hổ, Cố Tiểu Hắc xoay một vòng trong lồng nhận ra mình không có chỗ để đi, cuối cùng hé miệng bi bô kêu với Cố Hi Đình “Meo~~”
Cố Tiểu Hắc chưa đầy bốn tháng tuổi, tiếng gọi ngọt ngào, vô cùng mềm mại ngay lập tức chạm vào trái tim Cố Hi Đình.
Cố Hi Đình đâu nỡ làm nó sợ, chủ động đẩy Hạ Yến ra bảo: “Để em, mang nó ra rồi tính tiếp.”
Cố Tiểu Hắc ngoan ngoãn nhẹ nhàng duỗi móng vuốt, mềm mại ghé vào lồng ngực cậu.
Trong lúc đó Quýt Lớn vẫn đang thăm dò, nó vươn cổ ngửi ngửi.
Cố Hi Đình giơ móng vuốt của Cố Tiểu Hắc lên chào: “Quýt Lớn, có thích em trai không?”
Quýt Lớn há miệng khè một tiếng, cào một phát.
Nếu không phải Cố Hi Đình rụt lại rất nhanh thì móng vuốt của Tiểu Hắc đã bị cào rồi.
Cố Hi Đình xụ mặt dạy mèo: “Quýt Lớn, đây là em trai, các con phải chung sống hòa thuận.”
Quýt Lớn bước từng bước thướt tha yêu kiều trở lại ban công, vẫy cái đuôi, thậm chí không thèm nhìn một lần.
Cố Tiểu Hắc được cách ly trong phòng khách, Cố Hi Đình vào cho ăn thì không sao, nhưng một khi đổi thành Hạ Yến, vừa mở cửa là Tiểu Hắc lập tức nhảy dựng lên 360° theo hình xoắn ốc, “Vèo” một phát núp dưới giường, mỗi lần trốn là hơn nửa ngày, mặc cho Hạ Yến gọi thế nào cũng không ra, thậm chí ngay cả đồ hộp cho mèo cũng không thể thu hút được nó.
Nhưng cũng không hẳn vậy, nếu Hạ Yến đặt đồ hộp cho mèo trong khe hở của giường, Cố Tiểu Hắc sẽ duỗi một móng vuốt kéo “Xoẹt” vào trong, chỉ chốc lát sau lại đẩy cái hộp rỗng ra cho hắn.
Nó dùng cách này ăn hết mấy lon đồ hộp.
Ba ngày sau, Cố Tiểu Hắc được thả ra, Quýt Lớn vẫn không thích em trai, nhưng nó làm biếng động đậy, nên lần nào cũng chỉ để lại cho em trai một bóng lưng kiêu ngạo lạnh lùng, mạnh mẽ, tràn đầy uy áp.
Thảm nhất vẫn là Hạ Yến, dù tốn bao nhiêu công sức, dùng bao nhiêu biện pháp thì vẫn không chiếm được chút yêu thích nào từ Tiểu Hắc.
Hắn đuổi theo Cố Tiểu Hắc khắp nhà để cầu xin một cái ôm, nhưng thứ nhận lại chỉ có cánh tay chồng chất vết thương.
Có đôi lúc hắn thậm chí còn canh trước cửa nhà vệ sinh mèo, kết quả Tiểu Hắc xùy xùy nửa chừng thì thấy một đôi mắt đen láy nhìn nó chằm chằm, y chang cái đồ biến thái.
Cố Tiểu Hắc: “Méo!!”
Cố Tiểu Hắc sắp bị dọa đến mức dựng lông lên, không thèm xùy xùy nữa, chôn cũng không kịp chôn mà chạy vọt vào ổ mèo.
Hạ Yến đang định đuổi theo thì bị Cố Hi Đình ngăn cản.
Hạ Yến tìm được cớ lại gần, cuối cùng nói một câu: “Nó chưa chùi mông.”
Cố Hi Đình: “… Nó sẽ tự liếm sạch.”
Hạ Yến: “Rồi nó liếm mông xong lại quay sang liếm em thì sao giờ?”
“… Anh im đi!” Cố Hi Đình tức giận, “Em nuôi mèo lâu như vậy, anh tưởng em không biết chắc!”
Hạ Yến: “Anh chỉ muốn dùng cớ lau mông để lại gần nó một chút thôi.”
Rõ ràng là một câu trần thuật, nhưng Cố Hi Đình vẫn nhìn ra nét uể oải trên mặt hắn.
Cố Hi Đình thở dài giải thích: “Ổ mèo là khu vực an toàn của mèo, dù anh rất muốn tiếp cận nó thì một khi nó đã vào ổ, anh cũng không được đuổi theo nữa.
Nếu anh xông vào khu vực an toàn của nó, nó sẽ cảm thấy trong nhà này không có chỗ nào an toàn, rất có thể sẽ bỏ đi.”
Thế là Hạ Yến chỉ dám dòm Tiểu Hắc từ khoảng cách hơn hai mét.
Đương nhiên, không phải lúc nào hắn cũng thê thảm như vậy.
Những ngày ngày tiếp xúc với nhau, Hạ Yến phát hiện ra Tiểu Hắc rất sợ robot quét rác.
Quýt Lớn đã có thể thoải mái ngồi trên robot, sai sử nô lệ máy móc chu du khắp nơi trong nhà, hút lông mèo cho nó.
Còn Tiểu Hắc vẫn đang bị hấp dẫn, nhưng là giai đoạn nếu robot quét rác lại gần thì nó sẽ xù lông lên.
Sáng hôm đó, robot quét rác làm việc như thường lệ, ban đầu Tiểu Hắc đang ngủ một bên, kết quả robot bất thình lình chuyển sang bên cạnh nó, Cố Tiểu Hắc giật mình kêu lên, nhịn không được biểu diễn một màn xác ướp nhảy cà tưng cà tưng tại chỗ.
Điều thảm nhất không phải là màn xác ướp nhảy cà tưng của nó, mà là nó hốt hoảng chạy bừa, vậy mà lại sơ ý chạy lên người Hạ Yến.
Ban đầu Cố Tiểu Hắc còn thở phào một hơi, nhưng sau khi nó thấy rõ người này là ai thì lập tức cứng đờ.
Vì quá sợ nên thậm chí nó căng thẳng đến mức gớt nước mắt.
Trên đầu gối của Hạ Yến đang treo một con mèo, hắn bối rối như mới làm cha, không dám cử động nên đành phải cầu cứu sự giúp đỡ từ bên ngoài: “Hi Đình… Mèo… Hình như nó khóc?”
“Sao cơ? Để em xem nào!”
Cố Hi Đình chạy như bay từ trên lầu xuống, chỉ thấy Cố Tiểu Hắc đang cúi đầu, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng huhu, đôi mắt ầng ậc nước.
Gấc là sợ, sợ quá muốn khóc, hmu hmu QAQ
“Khóc thật kìa!” Ngay sau đó, Cố Hi Đình bật cười haha rất thiếu đồng cảm, vừa cười vừa cầm điện thoại chụp ảnh.
Nước mắt mèo càng cuộn trào dữ hơn, tủi thân hết sức, nếu không phải đang ngồi xổm trên đùi đại ma vương, nhất định nó phải hung hăng thưởng cho cậu hai cái đá một cái cào.
“Anh nên làm gì đây?” Hạ Yến rối rít, chân tay luống cuống, lại trách người cha sau khi thấy con khóc chỉ biết quấy rối chứ không giúp, “Sao em vẫn còn tâm trạng chụp ảnh!”
“Xin lỗi xin lỗi, đúng là rất đáng thương nhưng em không nhịn được ha ha ha ha ha!” Cố Hi Đình cười đau cả bụng, nhẹ nhàng lau sạch nước mắt cho Cố Tiểu Hắc rồi ôm nó dỗ dành rất lâu, mặc dù Cố Tiểu Hắc vẫn thấy hơi tủi thân, nhưng cuối cùng cũng thôi khóc.
Nghe Hạ Yến kể lại đầu đuôi câu chuyện, Cố Hi Đình nhất thời không nhịn được lại phá lên cười ha ha, làm Cố Tiểu Hắc sợ giật mình, càng tủi thân hơn nữa.
Kết quả của nụ cười này chính là, Cố Tiểu Hắc đã từng bám cậu như vậy, Cố Tiểu Hắc y hệt con ruột, Cố Tiểu Hắc coi bàn phím như ổ mèo…
Không ngó ngàng tới cậu nữa.
Ban đầu Cố Hi Đình vẫn không chú ý đến điều này, nhưng cậu dần phát hiện ra Tiểu Hắc không thân mật với mình nữa, Cố Tiểu Hắc đã từng quấn quýt đuổi không đi lúc cậu viết bản thảo, giờ lại chợt biến mất không thấy đâu.
Chỉ có lúc cho ăn mới kiêu ngạo bước ra, ghé lại gần đánh hơi, nếu là đồ ăn cho mèo, xin lỗi nha, con hổng ăn.
Nếu là đồ hộp, lúc này mới nể mặt liếm cái nè, nhưng cũng chỉ lạnh lùng ăn đồ hộp, không thèm cọ cậu.
Rốt cuộc Cố Hi Đình cũng muộn màng nhận ra: Tui thất sủng rồi?
Meo meo meo???
Thay đổi lớn hơn cả là Cố Tiểu Hắc không cho cậu sờ, nhưng lại để Hạ Yến sờ mình.
Đương nhiên vẫn ban thưởng cú cào, nhưng rõ ràng đây là sự tiến bộ rất lớn so với tránh như tránh kẻ thù lúc trước.
Vì cầu ôm Cố Tiểu Hắc, cánh tay Hạ Yến đã bị trầy xước nhiều lần, nhưng Hạ Yến vẫn vui vẻ chịu đựng.
Cố Hi Đình không nhìn nổi, dọa nạt Cố Tiểu Hắc: “Nếu con dám cào người khác thì cha sẽ đánh mông con!”
Cố Tiểu Hắc rất tủi thân, kêu vài tiếng “Meo meo meo~” rồi cúi đầu trước mặt Hạ Yến, hết sức tủi phận.
Hạ Yến không đỡ được chiêu này của nó, lập tức vươn tay yêu thương bảo: “Không sao, cứ cắn đi.”
Cố Tiểu Hắc nhe răng gặm một phát, còn ngoái đầu dòm Cố Hi Đình một cái.
Cố Hi Đình:??? Đậu mòe con thành tin rồi phải không!
Cố Hi Đình rất tức giận, vô cùng tức giận, nên cậu không cho Hạ Yến chạm vào mình mấy ngày liền.
Hạ