Người đầu tiên đơ ra là Trần Gia Minh.
Anh ta há hốc mồm, nhìn bóng lưng Cố Chi biến mất, nhưng những lời Cố Chi vừa nói như vẫn đang văng vẳng bên tai.
Đã trúng… mười triệu?
Hoắc Đình Sâm… Cô không thèm?
Trần Gia Minh nhìn Hoắc Đình Sâm: “Hoắc, Hoắc tổng.”
Hoắc Đình Sâm cũng nhìn phía Cố Chi vừa rời đi, dù cô mất hút rồi, anh vẫn nhìn chằm chằm.
Hồi lâu sau, anh mới mở miệng: “Đi thăm dò xem, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.”
Trần Gia Minh lập tức gật đầu: “Vâng.”
——
Cố Chi ôm giận lên xe, Tạ Dư không khỏi nắm chặt tay lái, da đầu hơi run lên, không biết ai đã chọc đến vị đông gia không có gì ngoài tiền nhà anh ta: “Bà chủ.”
Cố Chi: “Về nhà.”
Tạ Dư: “Dạ.”
Cố Chi vừa về tới nhà, chị Trần đã báo cô biết chiều nay điện thoại trong phòng khách reo lên rất nhiều, là Cổ tiên sinh gọi, bảo cô về thì gọi lại cho ông ta.
Cố Chi gọi điện thoại cho Cổ Dụ Phàm.
Vừa nhấc điện thoại lên, Cố Chi liền nghe thấy Cổ Dụ Phàm hô lên ở đầu dây bên kia: “Hoắc thị, Hoắc thị, công ty dệt may Hoa Thành là sản nghiệp của Hoắc thị!”
Mặt Cố Chi vẫn không đổi sắc, cô “Ừ” một tiếng.
Cổ Dụ Phàm nghe một tiếng “Ừ” không cảm xúc của Cố Chi, nghĩ cô chắc chắn đã biết rồi.
Ông ta thận trọng hỏi: “Sự tình là sao? Cô đã mua được chưa? Cô… gặp Hoắc Đình Sâm ư? Anh ta có làm gì cô không?” Bây giờ, Cố Chi vẫn gọi điện thoại được cho ông ta, chứng tỏ những lời cầu nguyện lúc trước của ông ta có tác dụng rồi.
Cố Chi nghe Cổ Dụ Phàm nói vậy bèn hỏi: “Ông rất sợ Hoắc Đình Sâm sao?”
“Chuyện này.” Cổ Dụ Phàm hơi sửng sốt, sau đó nói, “Không phải sợ, mà là kiêng kị.”
“Nói vậy thôi, chứ muốn làm ăn ở Thượng Hải, không qua lại với Hoắc Đình Sâm sao được, Hoắc gia không đơn giản như cô nghĩ đâu, cô tưởng bọn họ lớn mạnh như bây giờ là chỉ dựa vào tiền ư? Thế lực đằng sau còn phức tạp lắm.”
“Mà sao đột nhiên cô lại hỏi chuyện này, cô gặp Hoắc Đình Sâm thật rồi chứ?”
Cố Chi cầm ống nghe, nghĩ Hoắc Đình Sâm có thể lợi hại hơn cô tưởng tượng một chút, nếu cô chỉ đập tiền vào thì không mua nổi sản nghiệp của anh rồi: “Gặp rồi, tôi với anh lại cãi nhau.”
Cổ Dụ Phàm nghe thấy hai chữ “cãi nhau” thì hít sâu một hơi, hận không thể bò qua đường dây điện thoại, lay vai hỏi cô yên ổn làm phú bà vui vẻ không tốt sao, có điều cuối cùng, anh ta chợt phát hiện một vấn đề trong câu chữ.
Cổ Dụ Phàm: “Vì sao… là “lại”?”
Cố Chi: “…”
——
Tại nhà chính của Hoắc gia, Trần Gia Minh đưa tài liệu vừa tìm được sang trong đêm.
Trong thư phòng, Hoắc Đình Sâm cầm một bảng sao kê ngân hàng trong tay. Tên tài khoản viết là Cố Chi.
Hoắc Đình Sâm nhìn chằm chằm vào những con số thu chi.
Anh tự trách mình sơ sót, cho đến nay vẫn tưởng Cố Chi gây chuyện linh tinh, không ngờ Cố Chi lại có số may mắn như thế, trúng được giải xổ số đặc biệt.
Khó trách.
Hoắc Đình Sâm nhớ lại quá khứ, đêm đó hẳn là đêm đầu tiên hai người gặp mặt sau khi Cố Chi trúng xổ số, thì ra là vì có tiền, người phụ nữ ngày thường ngoan ngoãn đã có sức mạnh, lập tức bắt đầu kiêu ngạo đến quá phận.
Buồn cười nhất là sau đến đó, trong suốt một khoảng thời gian dài, anh vẫn cứ tưởng cô đang làm mình làm mẩy với anh, vẫn luôn chờ đợi cô về tự nhận sai.
Nghĩ đến đây, mặt Hoắc Đình Sâm đen lại.
“Chuyện xưởng may là thế nào.” Hoắc Đình Sâm đặt bảng sao kê xuống, hỏi.
Trần Gia Minh đã biết tường tận mọi chuyện, đáp: “Cố tiểu thư mua một tiệm may, ký hợp đồng xong xuôi cả rồi, tuy nhiên, người của xưởng may Hoa Thành cũng nhìn trúng tiệm may kia, bèn nâng giá mua lên, cướp khỏi tay Cố tiểu thư.”
Hoắc Đình Sâm nhíu mày: “Ai đang phụ trách chuyện này?”
Trần Gia Minh: “Giám đốc Triệu ở công ty Hoa Thành ạ.” Anh ta không đợi Hoắc Đình Sâm ra lệnh, lại nói tiếp, “Đã sa thải rồi ạ, đồng thời cảnh cáo những người khác, lần sau không được chiếu theo lệ này nữa.”
Hoắc Đình Sâm khẽ gật đầu.
Hoắc Đình Sâm nhìn thống kê chi tiêu chi tiết của Cố Chi một hồi, lông mày càng ngày ngày càng nhíu chặt.
Trần Gia Minh cẩn thận quan sát biểu cảm của Hoắc Đình Sâm: “Hoắc tổng?”
Hoắc Đình Sâm liền thu tầm mắt: “Không còn sớm nữa, cậu về trước đi.”
Trần Gia Minh đành gật đầu: “Vâng.”
Sau khi Trần Gia Minh đi, thư phòng chỉ còn một mình Hoắc Đình Sâm, anh đỡ trán, đột nhiên cảm thấy thế giới này thật sự hoang đường.
Không ngờ cái cây xiêu vẹo kia đột nhiên giàu trong một đêm.
Dù Hoắc gia có tiền có thế, nhưng đã có trong tay tài sản tiền triệu, Cố Chi đúng thật không cần phải làm một di thiếu phu nhân nho nhỏ nữa.
Tài liệu cho thấy cô quản lý tài sản của mình cũng không tệ lắm, không tính những khoản tiêu bậy bạ, khoảng thời gian này, cô mua ô tô, thuê tài xế, mua cửa hàng trang sức, mua biệt thự, mua cổ phần công ty đĩa nhạc, lần này còn tính mua tiệm may, trừ một khoản kia…
Hoắc Đình Sâm vừa nghĩ đến chuyện Cố Chi dùng hai trăm đồng một tháng để bao một nhân viên phục vụ ở khách sạn, mặt lập tức đen lại.
Rốt cuộc cô có phải phụ nữ không?
Hoắc Đình Sâm có nhiều mối quan hệ phức tạp với xung quanh, cũng không phải chưa từng thấy chuyện phú bà bao nuôi trai đẹp, nhưng những người đó đều đã đến một độ tuổi nhất định, chồng chết hoặc không có quyền nói chuyện, còn những tiểu thư nhà giàu ở độ tuổi Cố Chi thì thường bận rộn đi tìm những thiếu gia môn đăng hộ đối để gả, chứ không tiêu hai trăm đồng mỗi tháng để bao trai bên ngoài.
Nghĩ đến đây, Hoắc Đình Sâm nghiến răng kèn kẹt, anh chợt phát hiện giờ mình còn giận đến nỗi nghiến răng.
Anh bỗng thấy lạ, sao anh phải tức giận? Giờ đã biết Cố Chi có tiền, không hề gây chuyện với anh, càng không trở về nhận sai cầu tha thứ. Trên cơ bản, hai người đã hoàn toàn chấm dứt rồi, sau này Cố Chi thế nào cũng không liên quan đến anh, sao anh phải đi quan tâm chuyện cô nuôi tình nhân?
Cái cây xiêu vẹo. Hoắc Đình Sâm ép mình phải nén cơn giận này xuống, sau đó đẩy hết tài liệu liên quan đến Cố Chi sang một bên.
Cũng may mà tên Trần Chiêu ở bên cạnh Cố Chi đã hoàn toàn biến mất.
Hoắc Đình Sâm đột nhiên cười lạnh một tiếng.
Bên ngoài có nhiều tiền mà bản chất