Sau Khi Vợ Bé Trúng Số

Chương 26


trước sau


Trong biệt thự, Cố Chi nhấc máy, Cổ Dụ Phàm ở đầu bên kia đang hết sức kích động: “Lại lên báo rồi!”
 

Cố Chi mới tỉnh ngủ, đầu còn chưa kịp nhảy số: “Báo gì, ai cơ?”
 
Cổ Dụ Phàm: “Cô đó, cô chưa rời giường sao? Có thấy tiêu đề hôm nay không, mau xem đi!” Ông ta nói xong mới nhớ ra Cố Chi không biết chữ, vậy là đọc luôn trong điện thoại cho cô nghe, “Đón tan trường rồi cùng đi ăn tối, ca sĩ Cố Chi và sinh viên xuất sắc của đại học St. John đang yêu đương nồng nhiệt!”
 
Cố Chi vừa nghe liền giật mình, tỉnh hết cả ngủ, không thèm gác điện thoại, lập tức xoay người xuống giường, chạy bình bịch xuống dưới lầu, giở báo hôm nay ra xem.
 
Cổ Dụ Phàm đã đọc tiêu đề cho cô, trọng điểm ánh nhìn của Cố Chi rơi lên hai bức ảnh trên đó.
 
Một bức chụp trước cổng đại học St. John, nam sinh viên mặc đồng phục trường bước vào một chiếc ô tô màu đen.
 
Một bức khác chụp trong khách sạn Westin, một cô gái xinh đẹp mặc sườn xám đang ăn tối với nam sinh viên.
 
Cố Chi xem ảnh, lại nhớ tới chuyện hôm qua, cô bỗng giật mình.
 
Thảo nào! Khó trách hôm qua cả Lâm Tư Bác và cô đều cảm giác có người theo dõi mình, nhất định là đám phóng viên!

 
Cố Chi ảo não đi đi lại lại, cô vẫn luôn nhớ kỹ thân phận phú bà bí ẩn ở Thượng Hải của mình, thế nhưng quên béng mất mình còn là ca sĩ Cố Chi từng khiến đĩa nhạc và hoạ báo cháy hàng!
 
Cố Chi biết phóng viên thường chụp lén các minh tinh và người ở giới thượng lưu để đăng báo, chẳng hạn như Hoắc gia và Hoắc Đình Sâm là mục tiêu săn đuổi của cánh báo chí, nhưng từ sau khi nổi tiếng, cô chưa từng quá để ý đến điều này, không ngờ rốt cuộc cũng có ngày hoạ rơi lên đầu cô.
 
Có phóng viên chụp lén cô?
 

Đúng là có, bây giờ còn đăng báo.
 
Cố Chi vừa nghĩ đến mấy chữ yêu đương nồng nhiệt, huyệt thái dương liền giật giật liên hồi.
 
Cô cầm báo, đồng thời đưa điện thoại lên nghe, Cổ Dụ Phàm vẫn chưa cúp máy.
 
Cổ Dụ Phàm: “Nhìn thấy chưa? Hai người… rốt cuộc có thật không?” Ông ta bỗng thấy chuyện này vô cùng có khả năng, trước đây hắn ta không nên đưa sơ yếu lý lịch những người khác phái cho Cố Chi, sinh viên xuất sắc đụng phải nữ ca sĩ xinh đẹp, tuổi tác lại còn trẻ, lỡ hai người củi khô bốc lửa thật thì…
 
Cố Chi vội chối: “Không, không phải.”
 
Cổ Dụ Phàm truy hỏi: “Vậy sao cô lại đến trường đón cậu ta, lại đi ăn tối với nhau nữa?”
 
Cố Chi chỉ đành kiên trì kể đầu đuôi chuyện mình tiện đường đi đón Lâm Tư Bác một lượt, nhưng đương nhiên, cô sẽ không nói cho ông ta biết chuyện mình bị trời xui đất khiến đi bao nuôi cậu ta.
 
Cổ Dụ Phàm nghe xong thì “Ừ” vài tiếng, có vẻ vẫn không tin lắm: “Chỉ thế thôi á?”
 
Tuy Cố Chi vô cùng chột dạ về mối quan hệ giữa mình với Lâm Tư Bác, song đúng là cô không có ý gì xấu với Lâm Tư Bác thật: “Chứ ông nghĩ sao?”
 
Cổ Dụ Phàm thở phào một hơi: “Vậy là tốt rồi, mai tôi mua báo thanh minh giúp cô, nói đó là em họ bà con xa.”
 
Cố Chi: “Em, em họ?”
 
Cổ Dụ Phàm: “Nếu nói đó chỉ là thầy dạy kèm tại nhà mà vừa đón tan trường vừa đi ăn chung, dù tôi có tin thì chắc chắn người ngoài cũng không tin hai người không có gì đâu, vả lại, nếu nói đó là thầy dạy kèm ở nhà, cô muốn cả Thượng Hải biết mình không biết chữ hay sao?”
 
Với kinh nghiệm làm ông chủ công ty đĩa nhạc phong phú, Cổ Dụ Phàm thừa biết so với chuyện nữ minh tinh tiện đường đón thầy dạy kèm tại nhà đi ăn cơm nhạt nhẽo, dân tình thích xem náo nhiệt tình nguyện tin vào câu chuyện tình giữa nữ minh tinh xinh đẹp và cậu sinh viên tài giỏi bị lộ ra ánh sáng.
 
“Không biết chữ thì làm sao, ông tưởng hồi bé tôi không muốn biết à.” Cố Chi lẩm bẩm trong miệng như thế, nhưng vẫn đáp, “Được.”
 
Cố Chi cúp điện thoại, suy nghĩ rất lâu, cô vẫn cảm thấy gọi là “em họ bà con xa” có chút không công bằng với Lâm Tư Bác.
 
Người ta vì đi cùng cô nên mới bị phóng viên chụp lén, đường đường là sinh viên trường đại học danh giá đi dạy thêm, giờ lại bị mình nói thành em họ bà con xa, đúng là đi lùi vạn bước. Hơn nữa, hiện tại Lâm Tư Bác còn có một mối quan hệ không thể cho ai biết với cô, cậu ta là người của cô, người ta là sinh viên xuất sắc mà bằng lòng uỷ thân cho một phú bà không có gì ngoài nhan sắc và tiền bạc như cô, nhưng khi sự việc bị bại lộ, cô lại từ chối, nói đó là em họ xa, không chịu cho người ta một danh phận đàng hoàng.
 
Cố Chi nắm tóc, cảm thấy mình đối xử với người ta rất quá đáng, không phải một kim chủ tốt.
 
May mà bức ảnh trên báo nhìn không rõ lắm, không thấy rõ mặt Lâm Tư Bác, chỉ thấy đồng phục St. John trên người cậu ta, không để bạn bè cậu ta biết được.
 
Cố Chi nghĩ mình phải đền bù cho Lâm Tư Bác thật tử tế. Cố Chi không nghĩ ra được cách đền bù nào ngoài tiền, nhưng nghĩ mấy lần trước định tăng lương cho cậu ta mà cậu ta lại từ chối, nếu lần này cho tiền, cậu ta chắc chắn sẽ không nhận, thế là cô lại bí.
 
Hay đi mua quà đi. Cố Chi đột nhiên nghĩ ra cách này. Bởi trước đây Hoắc Đình Sâm vẫn thường hay mua quà cho cô. Đúng lúc chiều nay Lâm Tư Bác đến dạy, bây giờ cô đi mua sẵn, chiều sẽ đem tặng cho cậu ta.
 
Cố Chi nghĩ là làm, bảo tài xế lái đến bách hóa Vĩnh An trên đường Nam Kinh mà mình thường đi dạo.
 
Cô nghĩ mãi về món quà sẽ tặng Lâm Tư Bác, tặng quà cho đàn ông không giống với phụ nữ, cứ tuỳ tiện mua chút trang sức châu báu là được, đàn ông không cần đeo trang sức, bởi vậy mà tìm quà rất khó.
 
Cố Chi đi dạo trong bách hoá, vốn định mua một cây bút máy cho Lâm Tư Bác, nhưng mà cô phát hiện, dù mua bút máy đắt cỡ nào, đối với cô mà nói, món quà này vẫn rất rẻ, không thể biểu đạt được tâm ý của cô, vậy là cuối cùng, cô đi dạo đến gian hàng bán đồng hồ cao cấp.
 
Cố Chi quyết định mua đồng hồ đeo tay cho Lâm Tư Bác, giới trẻ bây giờ khá thịnh hành đeo đồng hồ thì phải.
 
Đồng hồ trong tiệm đều là hàng nhập khẩu từ phương Tây, Cố Chi không biết lựa đồng hồ tốt xấu, giám đốc bèn hỏi cô muốn kiểu dáng ra sao, Cố Chi: “Đắt nhất.”
 
Giám đốc dẫn cô tới khu vực trưng bày tinh phẩm, chỉ vào mấy cái đồng hồ trong đó, sau đó lấy một mặt đồng hồ có dây da màu trắng ra: “Cố tiểu thư nhìn xem, đây hoàn toàn là hàng Đức mới nhập khẩu, động cơ chuẩn xác, cả Thượng Hải này chỉ có năm cái thôi.”

 
Cố Chi khẽ gật đầu, cảm thấy khá được: “Gói lại giúp tôi.”
 
“Vâng thưa Cố tiểu thư.” Giám đốc không ngờ nhanh vậy đã

chốt xong một đơn hàng, mặt cười tươi như hoa nở.
 
Cố Chi lại chỉ vào vài chiếc đồng hồ trong tủ kính: “Cái này, cái kia, còn cả cái kia nữa, gói lại hết giúp tôi.”
 
Giám đốc hơi mê man, không biết cô có ý gì: “Cố tiểu thư, đây…?”
 
Cố Chi: “Mấy cái này tôi đều mua.” Cô sợ mua mỗi một kiểu mà lỡ Lâm Tư Bác không thích, chẳng bằng mua mấy mẫu về cho cậu ta chọn, dù gì thì cô cũng không thiếu chút tiền này.
 
Giám đốc vừa nghe xong liền há hốc mồm, sau đó vội dùng tay che lại, gật đầu như gà mổ thóc: “Dạ Cố tiểu thư, để tôi gói lại cho cô.”
 
Cuối cùng, giám đốc dẫn toàn bộ nhân viên trong cửa hàng gập đầu chín mươi độ tiễn Cố Chi ra về.
 
Cố Chi cầm túi quà mua cho Lâm Tư Bác về Âu Nhã Lệ Quang, vừa vào cửa lớn, chị Lý liền nói có khách đến tìm cô.
 
Cố Chi không biết ai tới tìm mình, cũng không nhớ mình có mời ai tới nhà, cô hơi nhíu mày: “Khách đâu?”
 
Chị Lý: “Đang đợi cô trong phòng khách ạ.”
 
Cố Chi “À” một tiếng, nghĩ thầm sau này phải dặn chị Trần, lần sau có người đến tìm cô thì cũng đừng mời người ta vào nhà, lỡ không phải khách thì sao?
 
Cố Chi xách đồ vào nhà, chị Lý cười chỉ ghế sofa: “Là vị tiên sinh này đến tìm cô.”
 
Hoắc Đình Sâm nhìn Cố Chi.
 
Khi nhìn thấy Hoắc Đình Sâm, Cố Chi hít một hơi dài, sau đó liếc sang nhìn vẻ mặt tươi cười của chị Lý, cô rất muốn nói với chị ta rằng lần sau đừng tuỳ tiện mời ai tự xưng là khách vào nhà nữa.
 
Chị Lý như nhận ra cảm xúc khác thường của Cố Chi, bèn lặng lẽ lui xuống.
 
Cố Chi đặt túi đồ xuống, bộ dạng không vui vẻ gì cho lắm: “Anh tới đây làm gì?”
 
Hoắc Đình Sâm: “Tôi đã biết chuyện công ty dệt may Hoa Thành lần trước rồi, giám đốc đã xin lỗi, em nhận được lời xin lỗi chưa?”
 
Cố Chi liếc mắt: “Ừm.”
 
Hoắc Đình Sâm: “Chúc mừng em, chuyện trúng thưởng.”
 
Cố Chi: “Cảm ơn, tôi rất vui, nhưng nếu anh cảm thấy không vui, tôi đây càng vui hơn đấy.”
 
Hoắc Đình Sâm không chấp lời cô khiêu khích, khuyên mình bình tĩnh trở lại, sau đó chỉ vào hai bức ảnh trên báo, rốt cuộc cũng bắt đầu vào mục đích chính của chuyến đi này: “Chuyện này là thế nào?”
 
Anh nghiến răng, trầm mặt hỏi: “Cậu ta là ai?”
 
Cố Chi tỏ ra khó hiểu: “Mắc mớ gì tới anh?”
 
Hoắc Đình Sâm nhớ bản báo cáo mà Trần Gia Minh đã điều tra, nói tiếp: “Em đang học chữ tại nhà? Đây là thầy dạy tại nhà của em?”
 
Anh đã từng gặp loại chuyện phóng viên chụp lén rồi bịa chuyện như thế này, nhưng nếu không phải hai người tiếp xúc quá gần, làm sao phóng viên có không gian phát huy câu chuyện được chữ.
 

Hoắc Đình Sâm nhìn cái cây xiêu vẹo trước mắt, thái độ hơi tức giận: “Coi như thầy dạy tại nhà, nhưng dù sao cũng là khác phái, em có biết nên giữ gìn khoảng cách không, còn nữa, sao không mời cô giáo?”
 
Cố Chi không hiểu sao phải nghe những lời này, không ngờ hai người đã chấm hết mà Hoắc Đình Sâm vẫn còn cố ý chạy đến nhà cô quan tâm chuyện cô với thầy giáo đi chung, vì sao không mời cô giáo đến dạy, cô nhịn xúc động muốn đá khách ra khỏi nhà, lịch sự nói: “Ngại quá thưa Hoắc tiên sinh, người ở trên báo này, không chỉ là thầy dạy tại nhà của tôi.”
 
Hoắc Đình Sâm: “Không chỉ là?”
 
Cố Chi chống tay lên hông, trừng mắt, gằn từng chữ giải đáp: “Không chỉ là thầy dạy kèm tại nhà, mà còn là bạn trai đang yêu đương nồng nhiệt nữa, chẳng phải Trần Chiêu lần trước bị anh dọa chạy rồi sao, người lần này là tình, phu, nhỏ, học trường danh giá, tôi, vừa, nuôi!”
 
Vừa nhắc đến người lần trước bị dọa chạy, Cố Chi lập tức nổi giận: “Anh lại dọa cậu ta chạy nữa xem!”
 
“Tại sao tôi phải giữ khoảng cách với tình nhân của mình chứ? Không tìm tình nhân nhỏ là nam thì chẳng lẽ phải tìm nữ? Anh có tiền có thể bao nuôi tình nhân, sao tôi có tiền lại không thể chứ? Tôi tiêu tiền của tôi, làm phiền anh rồi hả?”
 
Hoắc Đình Sâm nghe xong, chỉ thấy máu trong người đều vọt hết lên não: “Cố Chi!”
 
Cố Chi cảm thấy Hoắc Đình Sâm này bị điên nặng rồi, bây giờ cô làm gì thì liên quan cái rắm gì đến anh, cô không chịu yếu thế, đáp: “Có ý kiến gì?”
 
Hoắc Đình Sâm nhìn dáng vẻ hùng hồn của cô, hận mình bị ma xui chạy đến đây, đã bảo không quản nữa rồi mà. Anh giận giữ đứng dậy rời đi, nhưng không cẩn thận chạm đổ túi quà Cố Chi vừa để xuống.
 
Túi quà bị đổ ra, mấy hộp hồng hồ Cố Chi mua bị văng ra, có vài hộp còn bung nắp.
 
Hoắc Đình Sâm nhìn mấy hộp đồng hồ nam trên đất, anh rất có mắt nhìn, xem chừng đống đồng hồ kia có giá trị không nhỏ.
 
Tuy không thiếu tiền, nhưng quà cô vừa mua còn chưa tặng đã bị hất đổ, Cố Chi hết sức đau lòng, tức giận đến đẩy Hoắc Đình Sâm: “Rơi vỡ anh đền đấy!”
 
Hoắc Đình Sâm bị cô đẩy cũng không hề gì, chỉ nghiến răng ra hai chữ: “Tặng ai?”
 
Cố Chi ngồi xổm xuống nhặt: “Tặng cho tình nhân nhỏ chứ còn ai.”
 
Hoắc Đình Sâm nhìn đống đồng hồ trên đất, đột nhiên kéo tay Cố Chi đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô: “Cố Chi!”
 
Cánh tay Cố Chi bị anh bóp đau, cô hất ra: “Anh muốn làm gì trong nhà tôi hả, mau buông ra.”
 
Hoắc Đình Sâm mang đầy vẻ tức giận, Cố Chi tưởng anh sắp nói gì độc địa, bèn lùi về sau một bước, trong lòng tính toán nếu anh dám làm ẩu thì cô sẽ báo cảnh sát, sau đó nhất định phải mời vài vệ sĩ thật khoẻ mạnh.
 
Hai người không giằng co quá lâu, Hoắc Đình Sâm nghiến răng mở miệng trước: “Cố Chi.”
 
Cố Chi nghĩ thầm, không biết có phải Hoắc Đình Sâm bị choáng váng rồi không, chỉ biết gọi tên cô, tức giận “ừ” một tiếng.
 
Mặt Hoắc Đình Sâm âm trầm, anh oán giận nói: “Em chưa từng tặng quà cho tôi.”
 
Động tác hất tay anh ra của Cố Chi đột nhiên khựng lại.
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện