????Editor: Nana
????Beta: Dâu
Chu Cận là hỏi theo bản năng, sau khi hỏi cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, còn mong chờ nhìn Hứa Thiện Ý.
Nhưng khuôn mặt tái nhợt của Hứa Thiện Ý lại đột nhiên đỏ vì lời của cậu. Cô vội vàng nhận quần áo, nhanh tránh đi ánh mắt của cậu, nhỏ giọng nói: “Tự bản thân mình có thể thay, không cần phiền cậu, cậu nghỉ ngơi trước đi.”
Nói xong, cô liền ôm bụng xoay người, từ từ đi đến phía sau tấm rèm.
Chu Cận cũng là thấy rằng mặt cô hơi đỏ, mới nhớ lời mình vừa nói không thích hợp lắm.
Trong mối quan hệ hiện tại của bọn họ, cậu rõ ràng không có tư cách thay quần áo cho cô.
Đây không phải trong giấc mơ của cậu. Nếu là trong giấc mơ của cậu, Hứa Thiện Ý là vợ của cậu ta. Cậu ta có thể thay cho cô lúc nào cậu muốn. Sẽ không ai nói gì, mà cô cũng sẽ không từ chối.
Nhưng bây giờ là hiện thực, cậu không thể làm gì.
Chu Cận có chút không được tự nhiên. Cậu xoay người trầm mặc ngồi vào ghế trên, kiên nhẫn chờ đợi.
Vài phút sau, Hứa Thiện Ý đã thay xong quần áo.
May mắn là đồ lót bên trong đã khô. Sau khi thay quần áo, cô kéo rèm, bước ra.
Nghe được động tĩnh, Chu Cận lập tức đứng dậy, vội vàng đi đến bên cạnh cô, tự nhiên đưa tay giúp cô: “Nơi nào bị thương hãy nói với bác sĩ, nếu nghiêm trọng tôi sẽ mang cậu đến bệnh viện ngay lập tức.”
Hứa Thiện Ý không bị thương, hơn nữa nơi mà cô đau cũng không tiện nói với Chu Cận, cho nên cô lập tức gỡ tay Chu Cận ra, nhẹ giọng nói: “Mình không bị thương, cậu không cần lo lắng cho mình, cậu nên về học trước đi, chuyện hôm nay thật sự cảm ơn cậu.”
Lời này Chu Cận không muốn nghe.
Cậu cũng không tức giận, trầm mặc nhìn Hứa Thiện Ý.
Hứa Thiện Ý lần nữa bị cậu nhìn đến không được tự nhiên, cô biết cậu không muốn đi, cô không thể làm cậu đi trước được.
Cô chỉ có thể nói với vị bác sĩ nữ: “Lão sư, em là tới cái kia mới đau bụng, em không bị thương. Cô giúp em giúp lấy thuốc giảm đau với ạ.”
Bác sĩ nữ vừa nghe đã hiểu, cô ấy gật đầu, xoay người đi lấy thuốc.
Chu Cận ở bên cạnh lại không hiểu Hứa Thiện Ý đang nói gì. Tại sao cô vừa nói, vị bác sĩ nữ liền hiểu rõ.
Tại sao cậu lại không thể hiểu?
Chẳng lẽ hai người họ không nói tiếng Trung?
Ngay khi vị bác sĩ nữ đi, cậu liền nhíu mày hỏi Hứa Thiện Ý: “Cậu rốt cuộc là khó chịu ở đâu? Thật sự là không liên quan đến những nữ sinh đó?”
Hứa Thiện Ý đỏ mặt, cô cúi đầu nói nhỏ: “Mình chỉ là đau bụng. Ngay từ đầu đã đau, lúc đó không liên quan đến bọn họ, nhưng sau khi bị bọn họ xối nước lại càng đau hơn. Mình cùng không biết có liên quan hay không.”
“Tại sao cậu lại đau bụng? Là bị bệnh sao?” Chu Cận ghi nhớ trong lòng nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho những nữ sinh lúc nảy, nhưng cậu không thể hỏi lại. Cậu rất muốn biết, tại sao cô lại đau như vậy.
Hứa Thiện Ý ngượng ngùng nói với cậu, cô im lặng một lúc, cuối cùng quyết định lừa gạt cậu ta một chút.
Nhưng đúng lúc vị bác sĩ cầm thuốc giảm đau đến, cô ấy không kiêng kị gì nói: “Bạn học nhỏ, cô thấy em đau bụng kinh có vẻ nghiêm trọng, còn có về sau lúc đau bụng kinh tốt nhất là không đụng vào nước lạnh, bằng không sẽ càng đau.”
Nói xong, bác sĩ nữ đưa thuốc cho Hứa Thiện Ý.
Khuôn mặt Hứa Thiện Ý không được tự nhiên nhận lấy thuốc, sau đó cẩn thận lén liếc mắt nhìn Chu Cận một cái, nhưng bất ngờ gặp ánh mắt của cậu, cô vội vàng rời mắt.
Chu Cận bên cạnh cũng đã học tiết sinh học, cũng đã nghe nói về đau bụng kinh. Lúc này, cậu mới hiểu được, vì sao vợ tương lai của cậu lại luôn ngượng ngùng không nói cho cậu, tại sao cô lại đau bụng.
Sau khi Hứa Thiện Ý dời mắt, cậu cũng có chút không được tự nhiên.
Lúc này cậu cũng biết rõ là cô vừa rồi là miễn cưỡng nói cho cậu biết tại sao cô lại đau bụng. Hóa ra là do cô ấy ngại ngùng và xấu hổ.
Cậu lập tức đứng lên, vội vàng cầm ly nước nóng đi đến đưa cho Hứa Thiện Ý. Không dám nhìn cô, ho nhẹ một tiếng nói: “Đưa nước cho cậu, mau uống thuốc đi.”
“Cảm ơn.” Hứa Thiện Ý nhận nước, nói cám ơn cậu.
Cô hiện tại đau đến không sức lực, cũng không quan tâm quá nhiều.
Sau khi nhận ly nước cậu đưa, cô liền uống thuốc.
Ở trong thế giới của cô, mỗi lần đến tháng cô cũng sẽ đau mấy ngày, đau đến chết đi sống lại. Không ngờ ở thế giới này, cô cũng vẫn bị đau bụng kinh.
Cho nên, uống thuốc, đã trở thành thói quen của cô nên cô cũng không cau mày một chút nào.
Chu Cận ở bên cạnh, im lặng nhìn chằm chằm vào cô.
Trên thực tế, chỉ là cảnh uống thuốc bình thường, nhưng cậu lại cảm thấy đau lòng một cách kỳ lạ.
Nửa giờ sau.
Hứa Thiện Ý đã uống thuốc giảm đau, nên bụng cũng không còn quá đau đớn.
Cô trả tiền thuốc cho bác sĩ nữ, rồi cùng Chu Cận rời khỏi phòng y tế.
Cô còn phải đến phòng chủ nhiệm.
Cô bảo Chu Cận về lớp trước, không cần cậu đi cùng với cô, nhưng cậu ta không nghe, cô dành tùy ý cậu.
Vài phút sau, hai người cùng nhau đến lối vào phòng chủ nhiệm.
Hứa Thiện Ý cùng Chu Cận vừa đến, đứng trước cửa liền nghe được tiếng khóc của mấy nữ sinh truyền ra từ khe cửa.
“Chủ nhiệm, bọn em biết sai rồi.”
“Chú cảnh sát, chúng con về sau sẽ không bao giờ bắt nạt bạn cùng lớp, xin chú tạm tha cho bọn con lần này đi.”
“Hu hu hu, bọn con thật sự biết sai rồi, bọn con có thể thề, về sau tuyệt đối sẽ không bao giờ bắt nạt học sinh mới nữa.”
“Hơn nữa, bọn con cũng không phải vô duyên vô cớ bắt nạt cậu ấy, là cậu ấy mắng chúng con trước. Cậu ấy còn coi thường trường học của chúng ta. Cậu ấy nói xấu bọn con, bảo bọn con không phải nữ sinh tốt. Tụi con mới tức giận.”
“Đúng vậy, rõ ràng ngay từ đầu chính là cậu ấy không đúng, là cậu ấy không coi ai ra gì trước.”
Hứa Thiện Ý rốt cuộc cũng không thể nghe nổi nữa, Chu Cận ở bên cạnh dường như biết cô đang nghĩ gì, cậu gõ mạnh vào cửa phòng.
“Cốc cốc cốc.”
Chẳng mấy chốc, cửa được người ở bên trong mở ra, chủ nhiệm bất lực bước ra. Sau khi thấy Hứa Thiện Ý và Chu Cận đến, chủ nhiệm như nhẹ nhõm thở phào một hơi, thầy vội vàng mở miệng nói: “Hóa ra là hai em, vào mau lên mau lên, đúng lúc có chuyện muốn hỏi các em.”
Vì thế, Hứa Thiện Ý cùng Chu Cận liền cùng nhau vào văn phòng.
Sau khi tiến vào, mấy người con gái kia lập tức quay đầu, tất cả đều kìm