????Editor: Dâu
????Beta: Dâu
Hứa Thiện Ý nhất thời không kịp phục hồi tinh thần, liền cùng cậu đi ra ngoài.
Chủ nhiệm vừa vặn cúi đầu, nên không thấy họ nắm tay nhau.
Mà mấy nữ sinh kia, bởi vì nghe giọng Chu Cận, cho nên đều đang nhìn cậu, sau khi thấy Chu Cận và Hứa Thiện Ý tự nhiên nắm tay nhau, bọn họ khiếp sợ lại phẫn nộ.
Nhưng họ không còn cách nào, Chu Cận không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái. Lại nói, bọn họ lập tức bị đuổi rồi, về sau không có tư cách bước vào trường, cũng không có cơ hội nhìn thấy Chu Cận.
Mấy nữ sinh kia không muốn rời đi trường học này, đặc biệt là Vương Đình, cô ta lập tức chạy đến trước mặt chủ nhiệm khóc: "Chủ nhiệm, vì sao muốn đuổi học bọn em? Chúng em còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu nên mới phạm sai lầm, không thể tha thứ cho bọn em sao?"
"Đúng vậy, chúng em đều đồng ý xin lỗi rồi, không phải sao?" Mấy nữ sinh đằng sau cũng vội vàng mở miệng.
Chủ nhiệm bất đắc dĩ nhíu mày, ông ta cũng cảm thấy để mấy nữ sinh này xin lỗi là được, lại ghi tội bọn họ, rốt cuộc học sinh họ Hứa kia không bị thương.
Nhưng không biết vì cái gì, hiệu trưởng đột nhiên biết được chuyện này, hiệu trưởng nghiêm túc nói với ông ta, sự việc lần này là bạo lực học đường, chuyện như vậy cần nghiêm khắc trừng phạt, nên đuổi học mấy nữ sinh kia, nếu không bọn họ còn nghĩ rằng ức hiếp người khác sẽ không có giáo huấn gì lớn, về sau ở trường học sẽ còn ức hiếp bạn khác.
Trường học này của họ không cần học sinh như vậy, cũng không để những học sinh gây nguy hiểm cho những học sinh khác ở lại.
Chủ nhiệm thấy hiệu trưởng nói cũng không sai, hơn nữa ông ta cũng chỉ có thể nghe hiệu trưởng nên liền đáp ứng.
Giờ phút này, bị mấy nữ này khóc sướt mướt, ồn ào, không có biện pháp nên chủ nhiệm trực tiếp lấy điện thoại ra, gọi chủ nhiệm lớp của bọn họ tới đây để liên lạc với người nhà của mấy nữ sinh này.
Sau khi rời khỏi phòng chủ nhiệm, Hứa Thiện Ý mới hồi phục tinh thần.
Cô vội vàng rút tay mình về, nhỏ giọng nói: "Cậu đừng kéo mình, xung quanh đây đều có người, bị thấy không tốt."
Chu Cận vốn muốn tức giận nhưng nghe câu sau, cậu nhịn không được tới gần cô, nói nhỏ bên tai cô: "Ý cậu là, lúc không có ai, tôi có thể nắm tay cậu, ân?"
Mặt Hứa Thiện Ý lại đỏ lên, cô trừng mắt nhìn Chu Cận một cái: "Cậu không được nói bậy."
Cô không được tự nhiên chạy đi trước.
Bụng cô bây giờ không còn đau như lúc nãy nên chạy có chút nhanh.
Chu Cận nhớ tới bộ dáng đỏ mặt lúc nãy của cô, trong lòng không biết tại sao rất thoải mái, cậu nhanh chóng đuổi theo cô, đi cạnh bên cô: "Cậu chạy cái gì? Chẳng lẽ tôi nói không đúng?"
Hứa Thiện Ý vừa định trả lời cậu nhưng lập tức ngừng lại khi thấy chủ nhiệm lớp từ phía trước sốt ruột đi tới, cẩn thận nhắc nhở Chu Cận: "Cô giáo tới."
Nghe vậy, Chu Cận lập tức thu hồi ý tưởng muốn trêu đùa cô, đứng ngoan ngoãn một chỗ giống cô.
Rất nhanh, cô Lâm đi tới trước mặt hai người họ, kinh ngạc: "Bây giờ là giờ học, hai đứa như thế nào lại ở chỗ này?"
Hứa Thiện Ý vội vàng giải thích sự tình vừa trải qua một lần nữa, chủ nhiệm lớp mới biết lúc nãy đã xảy ra cái gì, cô ấy cũng hiểu tại sao chủ nhiệm lại kêu cô ấy tới văn phòng gấp.
Chủ nhiệm dặn dò Hứa Thiện Ý và Chu Cận mau trở về lớp, cô ấy cũng vội vã đi.
Hứa Thiện Ý thấy chủ nhiệm đi vội lên văn phòng như vậy, cô nhịn không được theo bản năng mở miệng: "Rất lạ a, lúc trước chủ nhiệm còn nói kêu bọn họ xin lỗi và ghi lỗi lại là được, nhưng đột nhiên lại muốn đuổi học là như thế nào? Cô Lâm đi gấp như vậy chắc là đi xử lý chuyện này."
Chu Cận nghe vậy, cậu liếc mắt nhìn Hứa Thiện Ý thật sâu, cuối cùng trầm giọng nói: "Mấy người kia ở trong trường tổn thương bạn học khác, còn không ngừng gây thương tổn cho người bị hại, còn ảnh hưởng danh dự trường học, đuổi học bọn họ không đúng sao?"
Nghe lời này xong, Hứa Thiện Ý trầm mặc, cô cảm thấy Chu Cận nói rất có lý, hình như đúng là như vậy.
Dù sao cô đặc biệt sợ hãi mấy nữ sinh kia, họ đi rồi, về sau cô không cần sợ hãi bị đánh chết.
Nghĩ như vậy, Hứa Thiện Ý thả lỏng cả người.
Sau khi hai người trở lại lớp học, vừa lúc hết tiết nên giáo viên vừa rời đi cho nên không ai nói gì bọn họ.
Nhưng bạn học trong lớp lại rất rõ ràng, một tiết trước đó, hai ngươi học đều không có trong lớp mà hiện tại đã quay lại, quần áo của Hứa Thiện Ý lại thay đổi, Chu Cận còn quang minh chính đại nhìn cô, hình ảnh này muốn họ không hiểu lầm cũng khó.
Mọi người đều đang suy đoán, lúc nãy họ đi nơi nào, làm cái gì mới khiến Hứa Thiện Ý thay đổi quần áo.
Nhưng mọi người có gan dám suy đoán nhưng không có gan đi hỏi người trong cuộc.
Chiều nay có bốn tiết, Chu Cận và Hứa Thiện Ý lúc nãy học hai tiết, sau đó bỏ một tiết.
Lúc trở về lớp, học thêm một tiết liền tan học.
Bụng Hứa Thiện Ý bớt đau nhưng vẫn còn khó chịu, muốn về nghỉ ngơi sớm một chút.
Cả người cô bây giờ vô lực, thu thập cặp sách, liền muốn chạy.
Chu Cận ngăn cô lại: "Tôi đưa cậu về, ân?"
Hứa Thiện Ý hoảng sợ, vội vàng lắc đầu: "Mình có thể tự về, cậu làm gì muốn đưa mình?"
Hiện tại khả năng bị mấy nữ sinh kia đánh chết đã được giải trừ cho nên Hứa Thiện Ý rốt cuộc cũng phát hiện thái độ của Chu Cận đối với cô rất tốt, không giống như thái độ đối với bạn học mới.
Hứa Thiện Ý nhớ tới hình ảnh thấy hôm nay, nhớ tới Chu Cận chắc là thích nữ chủ Bạch Tú Nhi nên cô rất cảm ơn hôm nay cậu giúp cô nhưng vẫn không dám cùng cậu có nhiều tiếp xúc.
Cô không đợi Chu Cận trả lời, liền từ mặt bên vội vàng chạy ra ngoài.
Chu Cận sửng sốt một chút.
Như thế nào mà cậu thấy vợ tương lai vẫn bài xích cậu như lúc trước?
Bên kia phòng học, Tiếu Tiểu Đào thấy Hứa Thiện Ý đi rồi, cô ấy đặc biệt muốn biết hôm nay Chu Cận và cô vì cái gì mà bỏ mất một tiết, cô ấy vội vàng đeo cặp lên đuổi kịp bước chân Hứa Thiện Ý.
Bên này, Hứa Thiện Ý mới ra khỏi lớp vài giây đã bị Tiếu Tiểu Đào đuổi theo.
Tiếu Tiểu Đào để tay lên vai cô, cười hắc hắc