????Editor: Dâu
????Beta: Dâu
Bên này, Chu Cận mới vừa chạm vào mặt của Hứa Thiện Ý không được vài giây.
Điện thoại của cậu đột nhiên vang lên.
Cậu nhíu mày lấy điện thoại ra, vừa thấy là mẹ cậu gọi tới, theo bản năng nhìn hướng bên trong tiệm thuốc, vừa lúc thấy dì cả đang nhìn lén cậu và Hứa Thiện Ý.
Chu Cận có chút không vui nhưng vẫn kêu Hứa Thiện Ý chờ cậu, cậu đi đến bên cạnh nghe điện thoại.
Điện thoại vừa thông, thanh âm hưng phấn của mẹ Chu lập tức truyền ra tới: "Tiểu Cận, mẹ thấy video của dì cả gửi qua, có phải con có bạn gái hay không? Mẹ muốn nhìn bộ dáng con bé đó một chút, cuối tuần con mang con bé đến nhà chúng ta chơi được không? Mẹ nhất định sẽ không dọa đến con bé, nhất định sẽ giúp con, cho các con nhanh chóng kết hôn."
Huyệt thái dương của Chu Cận có chút đau, cậu duỗi tay xoa nhẹ.
Cậu biết, mang Hứa Thiện Ý tới đây, dì cả của cậu khẳng định sẽ nói cho người mẹ mấy chục năm vẫn đắm chìm trong tình yêu của cậu.
Cậu kỳ thật vẫn luôn hâm mộ ba mẹ của mình, họ ở bên nhau từ lúc mười mấy tuổi đến bây giờ hơn 40 tuổi vẫn ngọt ngào, không có cãi nhau, không có ngoại tình, hạnh phúc làm người khác hâm mộ.
Nhưng cậu vẫn rất lo lắng, mẹ cậu quá mức nhiệt tình và hưng phấn, nếu cậu mang Hứa Thiện Ý tới nhà cậu, nhất định cô sẽ bị mẹ cậu dọa.
Mà hiện tại cậu còn chưa đem Hứa Thiện Ý đuổi tới tay.
Cũng bởi vì như vậy, cậu trầm mặc vài giây, cuỗi cùng nói với mẹ Chu: "Tạm thời con chưa thể dẫn cô ấy về nhà, chờ một chút đi."
Mẹ Chu giống như cái gì cũng biết, bà cười nhạo con trai: "Ha ha ha, con không phải là vẫn chưa theo đuổi được người ta đi?"
Nghe vậy, sắc mặt Chu Cận có chút khó coi.
Hiểu con sao bằng cha, nhưng kỳ thật ở nhà cậu, mẹ mới là người hiểu cậu nhất.
Cậu có chút không vui, đá hòn đá nhỏ bên cạnh: "Con vừa mới bắt đầu theo đuổi cô ấy thôi, chờ thời gian lâu rồi, cô ấy tự nhiên sẽ là của con."
Mẹ Chu cười to: "Ha ha ha, con là cái thằng ngốc, con không phải cả ngày đều hung dữ bắt con gái người ta làm này làm kia đi? Hơn nữa, con có phải làm mặt đen hung dữ thường xuyên hay không? Nếu thật là vậy, con đều không theo đuổi được con gái."
"Mẹ!" Chu Cận tức giận đến muốn đánh nhau: "Mẹ còn việc gì không? Nếu không có thì con cúp."
"Gấp cái gì, mẹ có chuyện không muốn nói con nghe đâu." Mẹ Chu rốt cuộc không cười để kích thích con trai nữa: "Mẹ muốn hỏi con một chút, con cần mẹ hỗ trợ không? Có mẹ hỗ trợ, con nhất định sẽ theo đuổi được con gái người ta."
"Không cần, con có thể, con xin mẹ đừng nhúng tay vào, bằng không dọa cô ấy thì sao bây giờ?" Chu Cận luống cuống.
Mẹ Chu nghe vậy, biết con trai nghiêm túc, bà nhịn không được nhắc nhở: "Không cần mẹ hỗ trợ cũng đúng, nhưng phải nhắc con một câu, nếu con lựa chọn theo đuổi con bé, nhất định phải bảo đảm cả đời này không thay lòng đổi dạ với con bé, trừ phi con bé không thích con, hoặc làm việc sai trái, bằng không con vĩnh viễn đừng nghĩ tới việc phản bội người ta. Nếu mẹ biết con ở ngoài đùa bỡn tình cảm của người ta, mẹ liền để ba con đánh gãy chân con. Biết không?"
Chu Cận rõ ràng bị uy hiếp nhưng cậu không tức giận, trong lòng cậu lại rất vui vẻ.
Lời này của mẹ cậu chính là chỉ cần cậu và Hứa Thiện Ý thật sự yêu nhau, liền cho bọn họ ở bên nhau, lại còn thiệt tình đối tốt với Hứa Thiện Ý.
Cậu không táo bạo như lúc nãy, thậm chí bật cười: "Được, con đã biết. Mẹ cứ yên tâm, con là dạng người gì mẹ không biết sao?"
Mẹ Chu lúc này mới