????Editor: Em trai của Dâu:)))))
????Beta: Dâu
Hứa Thiện Ý thấy bộ dạng của mẹ mình liền biết là bà đã hiểu lầm, cô vội vàng kéo tay bà, ôn nhu giải thích: "Mẹ, hôm nay con bị đau bụng đến xém ngất đi, là bạn học Chu Cận giúp con, còn chở con đi mua thuốc, hiện tại con còn thiếu tiền thuốc của cậu ấy. Mẹ xem, thuốc đều ở chỗ này."
Nói xong, Hứa Thiện Ý đem túi trong tay đưa cho bà xem.
Mẹ Hứa cúi đầu nhìn, thấy trên tay con gái quả thật có một cái túi, bên trong có rất nhiều bao nhỏ, đây có lẽ là thuốc.
Mẹ Hứa cảm thấy hơi ngại vì mình vừa hoài nghi hai đứa nhỏ.
Bạn học Tiểu Chu người ta giúp con gái mình nhiều như vậy, còn đưa con gái của bà trở về, thế nào mà vừa nãy bà lại suy nghĩ nhiều như vậy?
Vì thế, mẹ Hứa lập tức lấy ví tiền ra, hỏi con gái thiếu Chu Cận bao nhiêu tiền, sau đó nhanh chóng lấy tiền đưa cho Chu Cận, ôn nhu cười: "Bạn học Tiểu Chu, hôm nay cảm ơn con."
Chu Cận vốn không muốn lấy tiền, đây là tiêu tiền cho vợ tương lai của cậu, cậu vui lòng.
Nhưng biểu tình lo lắng cho Hứa Thiện Ý của mẹ Hứa lúc nãy, cùng với ánh mắt hoài nghi nhìn cậu, Chu Cận hiểu rõ nếu cậu không nhận tiền này, mẹ Hứa sẽ nghĩ loạn, như vậy, về sau mẹ Hứa sẽ không cho cậu tiếp cận Hứa Thiện Ý.
Cho nên, cậu nhận tiền, biểu tình nhàn nhạt: "Không có gì, tất cả mọi người đều là bạn học. Mà trước đó con giúp cậu ấy học bù, nên trong lớp con tương đối quen thuộc với cậu ấy, nếu con không giúp cậu ấy thì ai giúp."
Mẹ Hứa nghe vậy, càng vui vẻ hơn.
Sau đó, không để Chu Cận cự tuyệt, mẹ Hứa liền kéo tay con gái, nói với Chu Cận: "Bạn học Tiểu Chu, con đừng vội về nhà, hôm nay ở nhà dì ăn cơm đi. Nếu sợ ba mẹ con lo lắng. Con có thể gọi điện thoại cho bọn họ biết, buổi tối nếu quá trễ thì để ba của Thiện Thiện đưa con về."
Chu Cận rất kinh ngạc, mẹ Hứa thế nhưng lại kêu cậu ở lại ăn cơm.
Cậu không hề suy nghĩ mà lập tức đồng ý ngay.
Đến nhà Hứa Thiện Ý ăn cơm không quan trọng, quan trọng là hôm nay có nhiều thời gian ở chung với cô hơn, đây mới là điều cậu muốn.
Thực mau, ba người họ cùng nhau vào nhà.
Ba Hứa còn chưa tan tầm, trong nhà tạm thời chỉ có ba người họ, sau khi vào nhà, mẹ Hứa đi pha trà, cắt trái cây cho Chu Cận, bà kêu con gái ngồi nói chuyện cùng Chu Cận, còn mình thì đi nấu cơm.
Hứa Thiện Ý gật đầu đáp ứng, nhưng mẹ Hứa vào phòng bếp không bao lâu, bụng cô liền bắt đầu đau.
Sắc mặt cô càng ngày càng tái nhợt.
Chu Cận vẫn luôn quan sát, chú ý cô, thấy sắc mặt cô không tốt, cậu gấp đến mức quên luôn mình đang ở nhà của cô, nhịn không được duỗi tay đụng vào trán cô: "Bụng lại đau có phải không?"
Hứa Thiện Ý không có lực, đẩy nhẹ cậu: " Cậu đừng đụng tớ, bị mẹ mình thấy, cậu sẽ bị đánh."
Nghe vậy, Chu Cận rất muốn cười, muốn hỏi cô có phải lo lắng cho cậu không.
Nhưng thấy mặt cô vẫn tái nhợt, cậu lại cười không nổi, cũng không thể hỏi được.
Cậu đứng dậy xem xét khắp nơi: "Nhà cậu có thuốc giảm đau nhanh chóng không?"
Tuy rằng hiện tại cô uống thuốc trung y sẽ tốt một chút nhưng cậu lại muốn cho cô uống thuốc giảm đau, để cô đừng thống khổ như vậy nữa.
Hứa Thiện Ý đau đến không thể đứng lên, cô duỗi tay chỉ vị trí để hòm thuốc: "Ở bên trong hòm thuốc đó, phiền cậu tìm thử xem."
Chu Cận nhanh chóng đi qua, rốt cuộc tìm được thuốc giảm đau cho cô, sau đó rót một ly nước ấm, đưa đến bên miệng cô: "Nhanh uống đi."
Hứa Thiện Ý tuy rằng đau đến không còn sức đi đường nhưng vẫn có thể cầm lấy thuốc và nước.
Cô không để Chu Cận đút thuốc, sau khi cảm ơn cậu, cầm lấy nước và thuốc, tự mình uống.
Cô vừa uống thuốc xong, mẹ Hứa từ trong bếp đi ra lấy đồ. Nhìn thấy hai đứa nhỏ quy quy củ củ, mẹ Hứa cười cười, bảo bọn họ mở TV xem.
Hứa Thiện Ý nghĩ thầm, may mắn vừa nãy không để Chu Cận đút thuốc, nếu không mẹ thấy sẽ nghĩ nhiều.
____
Sau khi ăn cơm xong, Chu Cận không để ba