????Editor: Jocastalin
????Beta: Dâu
Hứa Thiện Ý chưa từng thấy Chu Cận đáng sợ như vậy.
Tuy rằng cậu đang cười nhưng nụ cười này lại mang theo cảm giác âm trầm.
Cô bị dọa đến quên mất nói chuyện.
Nước mắt không chịu khống chế, cứ thế trào ra ngoài.
Ban đầu Chu Cận tức giận đến mức chỉ muốn cúi xuống hôn môi cô.
Cậu muốn cô biết, ai mới là người mà cô nên để ý, ai mới là người mà cô nên thích.
Nhưng khi thấy cô bị mình dọa khóc, cậu lập tức mềm lòng.
Cậu không thể tức giận giống như lúc nãy, trong lòng cậu hoảng hốt, sau đó lại đau đớn từng đợt.
Cậu cuống quít ôm Hứa Thiện Ý vào lòng, một bên vỗ nhẹ lưng cô, một bên nhắm mắt, ôn nhu trấn an cô: "Tôi xin lỗi, tôi không nên dọa cậu, cậu đừng khóc."
Hứa Thiện Ý không biết vì sao, sau khi nghe thấy giọng nói của cậu, mũi của cô đột nhiên đau xót, cảm thấy rất tủi thân, rất muốn khóc.
Cậu không dỗ cô còn tốt, một khi dỗ, nước mắt của cô lập tức muốn ngăn thế nào cũng không ngăn được, thậm chí cô còn khóc thành tiếng, nhưng rất nhỏ.
Quần áo của Chu Cận bị nước mắt của cô làm ướt nhẹp, cậu khẩn trương nâng mặt cô lên, vừa thấy mặt cô đầy nước mắt cùng với biểu cảm tủi thân, làm cho lòng của cậu đau giống như bị xẻo từng đao.
Cậu rốt cuộc nhịn không được nữa, môi cậu hôn xuống đôi mắt cô, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô, nói giọng khàn khàn: "Tôi sai rồi, lúc nãy tôi không nên hung dữ với cậu. Cậu có thể hay không đừng khóc nữa?"
Hứa Thiện Ý vẫn tiếp tục khóc, căn bản là cô không dừng lại được, cô cũng không biết tại sao lại như vậy.
Chu Cận nóng nảy, cậu nhịn rồi lại nhịn, mẹ nó, cậu rất hối hận vì hành động vừa rồi của mình.
Cậu mong sao vừa rồi mình không có tức giận, hung dữ như vậy, nhất định sẽ không dọa cô khóc. Nhưng hối hận cũng vô dụng, cô cũng đã bị cậu dọa khóc rồi.
Rơi vào đường cùng, cậu chỉ có thể cắn răng hỏi cô: "Cậu rốt cuộc muốn như thế nào mới không khóc nữa?"
Hứa Thiện Ý ngẩng đầu nhìn về phía cậu, nhỏ giọng nói: "Mình muốn về nhà."
Chu Cận không muốn nghe lời này, cũng không muốn làm theo.
Nhà cậu cách xa trường học, căn hộ này là ba mẹ của cậu mua, để khi cậu không muốn về nhà thì có thể đến đây ở.
Ngày thường nơi này chỉ có một mình cậu, đôi khi bạn bè của cậu sẽ đến đây chơi một chút.
Đây là lần đầu tiên cậu dẫn nữ sinh về đây.
Cậu còn muốn ở với cô lâu một chút.
Nhưng khi ánh mắt của cậu chạm đến biểu cảm đáng thương của cô, nhìn thấy mặt cô đầy nước mắt, Chu Cận không còn biện pháp nào khác.
Vài phút sau, cậu và Hứa Thiện Ý cùng nhau đi xuống lầu, mở cửa gara xe, chuẩn bị tự mình đưa cô về nhà.
Trên đường đi, Hứa Thiện Ý vẫn luôn cúi đầu trầm mặc.
Chu Cận nhìn cô mấy lần, cô cũng không phản ứng, cậu đành phải chuyên tâm lái xe, không mở miệng nữa.
Tới cửa sau của tiểu khu nhà Hứa Thiện Ý, cậu dừng xe, rốt cuộc nhịn không được nói với cô: "Hứa Thiện Ý, cậu không cần phải sợ tôi, tôi sẽ không tổn thương cậu."
Hứa Thiện Ý rốt cuộc cũng có phản ứng, cô ngẩng đầu nhìn về phía Chu Cận, thấy dáng vẻ nghiêm túc của cậu, cô có chút hoảng hốt, nhanh chóng dời tầm mắt, nhỏ giọng nói: "Mình đã biết."
Nói xong lời này, cô vội vàng tháo dây an toàn, mở cửa xe chuẩn bị đi ra.
Nhưng bỗng nhiên có một cánh tay duỗi đến giữ cô lại.
"Khoan đã."
Hứa Thiện Ý quay đầu lại, thấy vẻ mặt của Chu Cận không còn hung ác giống lúc nãy nữa, nhưng vẫn không có vẻ mặt ôn hòa như ngày thường, cô vẫn có chút sợ hãi, hiện tại chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi cậu để về nhà.
Cô do dự một hồi rồi mới hỏi cậu: "Làm sao vậy?"
Lời Chu Cận muốn nói đã lên đến trên miệng, nhưng cuối cùng cậu vẫn nuốt xuống, không hỏi thành lời.
Cậu rất muốn hỏi, nam sinh hôm nay ở bên cạnh cô là ai? Có phải là người mà cô thích không?
Nhưng cậu sợ sẽ nhận được đáp án khiến cậu nổi điên.
Cuối cùng cậu buông lỏng tay Hứa Thiện Ý ra, làm ra vẻ như một trưởng bối: "Không có gì, đừng đi lung tung ở bên ngoài, trở về sớm một chút, biết chưa?"
"Mình đã biết." Hứa Thiện Ý nhẹ nhàng thở ra, xoay người chạy.
Cô không hề quay đầu nhìn lại một lần nào, chạy trốn rất nhanh, nhìn không ra dáng vẻ đau bụng không chịu nổi lúc nãy, Chu Cận ngồi trong xe, phát ra tiếng cười tự giễu.
Một đường chạy vội về nhà, Hứa Thiện Ý phát hiện cha mẹ vẫn còn nhảy ở quảng trường chưa có về, khi vừa tan học cô đã gọi điện cho cha mẹ, nói muốn đi ăn với anh họ, cho nên cha mẹ không cần chờ cô về ăn cơm.
Trong nhà không có ai cũng tốt, như vậy thì sẽ không có ai phát hiện cảm xúc của cô có chút không thích hợp.
Sau đó, cô nhớ tới vừa rồi anh họ có gọi điện cho cô, nhưng lại bị Chu Cận ngăn cản không cho nghe.
Cô lấy điện thoại ra, khởi động máy, lập tức gọi điện thoại cho anh họ.
Lục Tân Hồng bên này, liên tục gọi điện thoại cho Hứa Thiện Ý, lúc đầu còn nghe thấy tiếng chuông, nhưng không có ai nhận điện thoại, lúc sau lại gọi lần nữa thì biến thành tắt máy.
Lúc này, anh tuy rằng vẫn tin tưởng lời nói của Tiếu Tiểu Đào, nhưng anh vẫn lo lắng cho người em họ Hứa Thiện Ý này.
Anh vẫn kiên trì muốn báo cảnh sát.
Nhưng đám Lục Viên làm sao dám để anh báo cảnh sát được.
Lục Viễn, Tần Nhất Phàm và Trần Uông Dương, ở bên cạnh liên tục quấy rối, làm Lục Tân Hồng không có cách nào báo cảnh sát.
Lúc này Tiếu Tiểu Đào cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Hứa Thiện Ý, tuy rằng nhìn vào thái độ của bọn Lục Viễn, thì cô ấy có thể khẳng định người bắt Hứa Thiện Ý đi là Chu Cận, nhưng điện thoại của Hứa Thiện Ý không gọi được, không biết có phải là Chu Cận muốn khi dễ Hứa Thiện Ý hay không?
Nhớ tới bộ dạng ngoan ngoãn lại nhát gan của Hứa Thiện Ý, Tiếu Tiểu Đào nhịn không được hỏi Lục Viên: "Lục Viên, các cậu có chắc là Chu lão đại dắt tiểu Thiện đi không?"
Lục Viên nghiêm túc gật đầu: "Chắc chắn."
"Vậy tiểu Thiện có thể gặp nguy hiểm hay không?" Tiếu Tiểu Đào lại hỏi.
Lục Viên một bên ngăn cản Lục Tân Hồng báo án, một bên kiên nhẫn trả lời Tiếu Tiểu Đào: "Cậu cảm thấy có A Cận nhà tôi ở đó, sẽ có ai dám khi dễ người cậu ấy coi trọng không?"
Nghĩ như vậy, Tiếu Tiểu Đào lại nhớ tới vừa rồi Vương Đình và một đám đàn ông bị đánh, cô nhịn không được gật gật đầu, hình như là có chuyện như vậy, Chu Cận nhất định sẽ không cho phép người khác khi dễ Hứa Thiện Ý.
"Nhưng vì sao điện thoại của tiểu Thiện không chỉ không gọi được mà còn tắt máy?" Đáy lòng Tiếu Tiểu Đào vẫn có chút lo lắng và hoài nghi, cô lo lắng Chu Cận muốn khi dễ Hứa Thiện Ý.
Lục Viên cũng không biết, cậu ta suy đoán, nói: "Có thể là do vừa rồi quá hỗn loạn, điện thoại không cẩn thận bị tắt máy?"
Cũng có khả năng này, tình hình lúc nãy thật sự vô cùng hỗn loạn.
Lục Viên thấy Lục Tân Hồng khá là tin tưởng Tiếu Tiểu Đào. Cậu ta lập