????Editor: Jocastalin
????Beta: 2712
Nữ sinh lập tức đem điện thoại đưa tới, toàn thân nhịn không được phát run, không dám nhìn Chu Cận.
Chu Cận cầm lấy điện thoại, trên màn hình đang hiển thị một tấm ảnh vô cùng rõ ràng.
Trên hành lang, một nam sinh đẹp trai, cao ráo, đứng đối diện hắn là một thiếu nữ xinh đẹp, đang vui vẻ che miệng cười.
Hình ảnh hai người bọn họ ở bên nhau, muốn bao nhiêu thân mật thì có bấy nhiêu thân mật.
Cậu cắn răng lướt xuống thêm một chút nữa, phía dưới ảnh chụp là tiếng người ồn ào trong nhà ăn, nam sinh vẻ mặt thỏa mãn đang ăn cái gì đó, thiếu nữ xinh đẹp thì chủ động gắp cái đùi gà vào trong chén hắn, vẻ mặt liếc mắt đưa tình, si mê nhìn chằm chằm nam sinh.
Hai người bọn họ có vẻ không coi ai ra gì mà thân mật với nhau, thật sự làm người ta cảm thấy khó chịu.
Chu Cận không lướt xuống xem nữa, cậu đem điện thoại ném về phía nữ sinh kia, chỉ nói một câu: "Nói cho mọi người, xóa hết toàn bộ những hình ảnh đó. Người nào không xóa thì chờ tôi tới xóa giúp."
Dứt lời, cậu lại nhìn thoáng qua mấy người mới vừa mắng Hứa Thiện Ý: "Vừa rồi ai mắng Hứa Thiện Ý?"
Mấy nữ sinh lúc nãy mắng Hứa Thiện Ý lập tức hoảng hốt, vội vàng cúi đầu: "Cận thiếu, chúng tôi biết sai rồi, thật xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi."
Mặt Chu Cận lạnh như băng, quét mắt liếc nhìn những người này một cái. Sau đó nhanh chóng xoay người, đi nhanh về hướng khu phòng học năm ba.
Một đám người bị ném lại đứng ở cầu thang, lúc này sao còn dám xem ảnh chụp gì nữa.
Đặc biệt là nữ sinh muốn đưa tin nóng, cô ta nhanh chóng xóa hết ảnh chụp bên trong điện thoại. Sau đó vào trong diễn đàn nói lại những lời đó cho những người đang có mặt xem.
Hứa Thiện Ý nhìn thấy anh họ đang đứng ở cửa phòng học, cô lập tức đem trái cây lấy ra đưa cho anh, Lục Tân Hồng hưng phấn ôm lấy Hứa Thiện Ý, cái ôm đơn thuần: "Trời ơi, em họ, em và dì nhỏ thật sự quá tốt, anh bị hai người làm cảm động muốn chết."
Lục Tân Hồng bởi vì quá cảm động, cũng xem Hứa Thiện Ý như em gái, cho nên cảm thấy thân mật ôm em gái một cái cũng không có gì quá đáng, ngược lại có thể làm cho em họ biết anh có bao nhiêu cảm động, bao nhiêu vui vẻ.
Nhưng Hứa Thiện Ý rõ ràng không thích ôm người khác, đặc biệt đối phương còn là con trai, có tuổi tác không chênh lệch với cô bao nhiêu.
Cô có chút ngượng ngùng, đẩy Lục Tân Hồng ra: "Được rồi, em biết anh họ rất vui vẻ nhưng nơi này là trường học, xung quanh đều có người, anh lại ôm nữa, người ta sẽ hiểu lầm là chúng ta đang yêu đương, như vậy không tốt đâu."
Thật ra, khi cô nói những lời này, những người bạn học trong lớp Lục Tân Hồng, cũng đang nhìn lén bọn họ.
Họ biết Hứa Thiện Ý và Chu Cận có quan hệ, cũng biết Lục Tân Hồng mới chuyển tới, nghe nói là thành tích cực tốt. Nhưng bọn họ không biết, Lục Tân Hồng và Hứa Thiện Ý có quan hệ gì, lúc này lại nhìn thấy Lục Tân Hồng và Hứa Thiện Ý vậy mà dám làm trò ở trước mặt mọi người ôm nhau, ai nhìn thấy cũng cảm thấy khiếp sợ.
Lục Tân Hồng nghe em họ nói vậy, cũng cảm thấy như vậy hình như không tốt lắm, anh vội vàng buông Hứa Thiện Ý ra, áy náy nhìn cô xin lỗi: “Thật xin lỗi em họ tiểu Thiện, về sau anh sẽ chú ý hơn.”
Đều do ngày thường ở nhà nhìn thấy người nhà lập tức yêu thương mà ôm ấp, cho nên ôm thành thói quen.
Nói xong lời này, anh cảm thấy có chút không được tự nhiên mà sờ sờ đầu của mình .
Hứa Thiện Ý biết Lục Tân Hồng xem cô như em gái, không có ý gì khác, cô đương nhiên sẽ không nói anh cái gì.
Cô nói xong câu không có gì, sau đó nói anh đi học đi, cô lập tức xoay người rời đi.
Nhưng vừa mới xoay người lại, cô sững sờ tại chỗ, khiếp sợ nhìn về phía thiếu niên đứng ở trên hành lang.
Chu Cận?
Cậu sao lại ở chỗ này?
Cậu đến đây khi nào?
Cậu vừa rồi có thấy cô và anh họ ôm nhau hay không?
Vậy cậu có thể hiểu lầm cái gì hay không?
Mấy vấn đề này, đột nhiên tràn ngập trong đầu Hứa Thiện Ý.
Nhưng không chờ cô phản ứng lại, cũng không chờ cô mở miệng dò hỏi.
Chu Cận ở đối diện đã nhìn cô bằng một ánh mắt thất vọng, tức giận lại âm trầm, cuối cùng cậu không nói cái gì. Sau đó, xoay người nhanh chóng rời đi.
Cậu đi thật nhanh cũng thật dứt khoát.
Không biết vì cái gì, Hứa Thiện Ý đột nhiên cảm nhận được Chu Cận rất tức giận. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của cậu, có khả năng về sau cậu sẽ không để ý đến cô nữa.
Trong lòng cô có một chút hoảng hốt, còn có chút không thoải mái không thể lý giải được, có chút ê ẩm, nhức nhói, rất khó chịu.
“Em họ, em làm sao vậy?” Lục Tân Hồng vẫn luôn nhìn theo em họ, có thể thấy được em họ vẫn luôn đứng yên, anh lo lắng đi đến dò hỏi.
Đối mặt với sự quan tâm của Lục Tân Hồng, Hứa Thiện Ý mới hồi thần lại.
Cô vội vàng lắc đầu, miễn cưỡng cười: “Em không có việc gì, em chỉ là đang suy nghĩ một vài chuyện. Được rồi, anh đừng lo lắng cho em, em cũng phải về lớp đây."
Nói xong lời này, Hứa Thiện Ý xoay người rời đi.
Cô vừa đi về phòng học vừa tự an ủi chính mình ở trong lòng.
Thật ra lúc nãy Chu Cận nhìn thấy anh họ ôm mình cũng không có việc gì, cậu hiểu lầm càng tốt. Như vậy thì Chu Cận sẽ không lãng phí sức lực lên người cô nữa, cô cũng sẽ không cần phải suy nghĩ làm sao từ chối cậu mà cậu không bị tổn thương.
Mà cô cảm thấy mình cũng không có thích cậu.
Cô cũng không muốn chiếm tiện nghi của cậu mãi.
Cậu bởi vì chuyện lần này mà từ bỏ cô, về sau cũng không để ý tới cô nữa, đây cũng là chuyện tốt.
Nghĩ như vậy, tuy trong lòng có chút cảm giác không thoải mái kỳ lạ, nhưng Hứa Thiện Ý vẫn luôn tự an ủi chính mình, đây là kết quả tốt nhất.
Cô về sau không cần phải suy nghĩ lung tung nữa, chuyên tâm học hành để thi đậu một trường đại học mới là chuyện quan trọng.
Sau khi trở về phòng học, Hứa Thiện Ý phát hiện Chu Cận không có ở trong lớp.
Trong nháy mắt cô có chút kinh ngạc, cậu vừa rồi rõ ràng về trước cô, sao bây giờ lại không có ở trong lớp?
Chẵng lẽ cậu ấy lại xin nghỉ?
Cô vội vàng lấy điện thoại ra xem, nhưng màn hình điện thoại một cái tin nhắn cũng không có.
Cô tạm dừng một chút, không đúng, cô tại sao lại cho rằng cậu xin nghỉ, sẽ thông báo cho cô?
Hứa Thiện Ý vội vàng đem điện thoại cất vào trong túi. Sau đó im lặng trở lại chỗ ngồi, ngồi xuống, lấy sách ra che lại mặt của mình.
Cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy?
Cả ngày hôm nay, Chu Cận không có xuất hiện, mà hình như Lục Viên cũng không có ở trong phòng học.
Hứa Thiện Ý vẫn luôn ở trong lòng kêu chính mình nghiêm túc học tập, nhưng cả một ngày hôm nay, cô vô tri vô giác phát hiện chính mình hôm nay học môn gì cũng không biết.
Ngơ ngác đi về nhà với Tiếu Tiểu Đào, cô nghe thấy Tiếu Tiểu Đào nói chuyện với cô, nhưng trong đầu cô giống như có cái gì che lại lỗ tai, cô nghe không rõ lắm Tiếu Tiểu Đào đang nói cái gì.
Mà Tiếu Tiểu Đào thấy Hứa Thiện Ý có bộ dạng hồn bay phách lạc, lo lắng không biết phải làm sao, kêu bên tai cô: “Tiểu Thiện, cậu và Chu Cận cãi nhau phải không?”
Hứa Thiện Ý vẫn đang ngẩn người, không có trả lời cô ấy.
Tiếu Tiểu Đào thấy bộ dạng này của Hứa Thiện Ý, lo lắng lát nữa cô không biết đường xuống xe, đành phải đưa Hứa Thiện Ý về nhà trước, sau đó mới ngồi xe buýt một lần nữa để quay trở về nhà.
Mà khi Hứa Thiện Ý về đến nhà, ba Hứa và mẹ Hứa hôm nay rất bận rộn còn chưa có về, họ nhắn tin nói cô tự mình nấu ăn hoặc là gọi cơm hộp ăn.
Hứa Thiện Ý đã đồng ý sẽ tự mình nấu ăn, nhưng sau khi kết thúc cuộc gọi, lại ngồi trên sofa phát ngốc.
Mặt trời không biết lặn xuống từ khi nào.
Bên trong phòng ngủ màu đen trắng, màu sắc nam tính. Trên giường rộng lớn, thiếu niên anh tuấn đột nhiên tỉnh dậy từ giấc mơ.
Khi vừa tỉnh lại, trên mặt cậu lộ vẻ ôn nhu, trên môi còn mang theo nụ cười hạnh phúc.
Nhưng sau khi nhìn thấy rõ