????Editor: Rew
????Beta: Dâu
Hứa Thiện Ý bổ nhào về phía Chu Cận.
Cô không cảm thấy đau, cũng chưa kịp thẹn thùng. Trong đầu cô đột nhiên thoáng hiện qua một đoạn hình ảnh.
Hình ảnh này là ngày đó cô bị Chu Cận dắt đến nơi cậu ở, cô bị cậu ép trên tường, lúc cô khóc, cậu hôn qua đôi mắt đầy nước mắt của cô.
Lúc ấy cô rất sợ hãi, vẫn luôn khóc, nên cô mặc kệ.
Sau đó, cô cũng không nhớ tới.
Nhưng hiện tại, lại lần nữa cùng Chu Cận thân mật như thế, thời điểm cô bổ nhào vào người cậu, môi cô thiếu chút nữa in trên mặt cậu, cô không nhịn được nhớ tới sự việc ngày đó.
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy sợ hãi.
Mặt cô bắt đầu đỏ lên, cơ thể cũng bắt đầu trở nên cứng đờ.
Nhưng mà đúng lúc này, Chu Cận đang bị cô đè ở trên mặt đất đột nhiên mở miệng, ngữ khí lạnh băng, tựa hồ mang theo ý không vui: "Đè đủ chưa?"
Hứa Thiện Ý nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn cậu, thấy cậu quả nhiên đang khó chịu nhìn chằm chằm cô, những hình ảnh ái muội đó nháy mắt biến mất sạch sẽ trong đầu cô.
Hốc mắt cô đỏ lên, cắn môi, lập tức từ trên người cậu bò dậy.
Sau đó, cô cầm lấy điện thoại của mình, cái gì cũng chưa nói, xoay người hướng bên ngoài cửa hàng chạy đi .
Nháy mắt chạy ra trước cửa hàng, nước mắt cô nhòe đi không kiểm soát được, cô hít một hơi sâu, ép buộc chính mình nén nước mắt trở về.
Trong tiệm, Lục Tân Hồng cùng Tiếu Tiểu Đào mới vừa bước vào tiệm, ngay từ đầu đã nhìn thấy Hứa Thiện Ý và Chu Cận cùng nhau ngã trên mặt đất, bọn họ đều ở trong trạng thái khiếp sợ.
Cho nên lúc Hứa Thiện Ý đột nhiên chạy ra, vài giây sau, hai người bọn họ mới kịp phản ứng, sau đó vội vã hô tên Hứa Thiện Ý, vọt vào trong đám người đi tìm Hứa Thiện Ý.
Chu Cận lúc này còn cứng đờ người ngồi dưới đất, trong đầu cậu nhớ lại, vừa rồi Hứa Thiện Ý đỏ mặt, nhưng lúc sau cậu nói ra câu đó, đôi mắt cô ửng đỏ rồi bỏ chạy.
Trong lòng cậu, hiện tại bị một bàn tay to lớn gắt gao bắt lấy, đau đến mức làm cậu không thể thở được.
Em họ Chu Tiểu Ngữ của cậu vừa rồi không bỏ lỡ chi tiết nào, cô có điểm hậu tri hậu giác* chạy đến trước mặt anh họ, ngồi xổm xuống tò mò hỏi cậu: “Anh Cận ,có phải anh cùng chị gái vừa rồi có quen biết hay không?”
*“Hậu tri hậu giác” là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm. Quá trình từ “tri” (nhận thức) tới “giác” (hiểu rõ) chính là quá trình tự dung nhập những thứ thuộc thế giới bên ngoài vào bên trong mình.
Chu Cận ngẩng đầu, lạnh như băng nhìn về phía em họ .
Chu Tiểu Ngữ theo bản năng rùng mình một cái, cô bé ho nhẹ một tiếng nói: "Em vừa mới nghe thấy anh với chị ấy nói chuyện, anh không nên nói chuyện với chị ấy như thế. Em thấy lúc chị ấy chạy ra ngoài, hình như là đang khóc."
Chu Cận cũng không có thấy Hứa Thiện Ý khóc.
Nghe được lời này của em họ, cậu lập tức thay đổi sắc mặt, nhanh chóng từ trên mặt đất đứng lên, cái gì cũng chưa kịp nói, giống như là phát điên, xoay người chạy ra khỏi cửa hàng.
Chu Tiểu Ngữ cũng vội vàng đi theo.
Nhưng bên trong công viên giải trí rất đông người, Chu Cận và Chu Tiểu Ngữ chạy ra ngoài một lúc, đừng nói là hình bóng của Hứa Thiện Ý, ngay cả Lục Tân Hồng và Tiếu Tiểu Đào mới chạy không đến vài giây, cũng không thấy bóng dáng.
Chu Cận tức giận siết chặt nắm tay.
Giờ khắc này, cậu hối hận đến xanh ruột.
Lúc nãy cậu điên rồi sao?
Vì cái gì mà dùng cái loại ngữ khí đó nói chuyện với cô?
Hứa Thiện Ý chạy ra khỏi cửa hàng quần áo được một đoạn, cô liền bình tĩnh lại.
Sau đó, cô tìm một góc hẻo lánh ngồi xuống.
Cuối cùng, nước mắt không có rơi xuống, toàn bộ bị cô ép trở về.
Cô ngồi ở trên ghế, trong lòng thầm an ủi chính mình vài câu, lúc sau miễn cưỡng tươi cười.
Thật ra không có gì đáng để khóc.
Cũng không có gì đáng để uất ức.
Cô không là gì của Chu Cận, hà tất vì một câu của cậu mà đau lòng.
Lại nói, mấy ngày hôm trước cô còn đang suy nghĩ tìm cách cự tuyệt cậu, hiện tại bị cậu đối xử lạnh nhạt, không phải rất bình thường sao?
Tuy rằng thời điểm ban đầu gặp cậu, sự nhiệt tình của cậu đối với cô, đã làm cô quen với sự nhiệt tình đó, nhưng dù là thói quen, cũng phải chấp nhận thực tế.
Cô và Chu Cận cuối cùng cũng chỉ là bạn học bình thường mà thôi.
Cứ nghĩ như vậy, Hứa Thiện Ý lập tức không cảm thấy quá khó chịu.
Cô lờ đi sự chua xót, khó chịu ở trong lòng.
Đúng lúc này, Lục Tân Hồng và Tiếu Tiểu Đào đuổi theo, hai người bọn họ thở phì phò đứng ở trước mặt Hứa Thiện Ý, Lục Tân Hồng lo lắng đánh giá Hứa Thiện Ý: “Tiểu Thiện, em không sao chứ? Vừa rồi có phải có người khi dễ em không ?”
Tiếu Tiểu Đào ngồi cạnh bên Hứa Thiện Ý: “Đúng vậy, tại sao lúc nãy cậu đột nhiên chạy trốn? Là Chu Cận khi dễ cậu sao?”
Hứa Thiện Ý tươi cười với bọn họ, cố ý nói sang chuyện khác: “Em không sao đâu. Em chỉ là thấy hai người nói chuyện mà quên mất em ở bên cạnh, em liền trêu chọc hai người chút thôi. Đúng rồi, vừa rồi hai người đi nơi nào chơi rồi? Chơi có vui không?”
Hứa Thiện Ý ngày thường thích an tĩnh, sẽ không tìm đề tài nói chuyện.
Nhưng thời điểm muốn che giấu cảm xúc chân thật của mình, cô đột nhiên trở nên rất thích nói chuyện.
Lục Tân Hồng và Tiếu Tiểu Đào quả nhiên bị cô dời đề tài, hai người bọn họ đều có chút ngượng ngùng, Lục Tân Hồng sờ sờ đầu, ngữ khí xin lỗi: “Tiểu Thiện, đều là anh họ không tốt, anh không nên bỏ quên em.”
Tiếu Tiểu Đào cũng rất thẹn thùng, cô ấy vừa rồi chỉ lo cùng nam sinh mình thích nói chuyện, nên quên mất người bạn tốt của mình. Cô ấy ôm lấy Hứa Thiện Ý xin lỗi: “Tiểu Thiện, mình cũng không tốt, để chuộc lỗi, kế tiếp cậu muốn chơi cái gì, chúng ta cùng cậu đi chơi, được không?”
Thật ra, lá gan của Hứa Thiện Ý rất nhỏ, bên trong công viên giải trí có rất nhiều trò cô không dám chơi.
Nhưng giờ khắc này, cô đột nhiên có can đảm.
Cô duỗi tay chỉ về phía trước, hét lên: “Vậy chúng ta đi ngồi tàu lượn siêu tốc, được không?”
Trước khi xuyên sách, Hứa Thiện Ý chưa từng chơi trò tàu lượn siêu tốc, bởi vì cô nhát gan, thân thể cũng không tốt.
Sau khi xuyên vào, cô cũng chưa từng thử trò này.
Nhưng hiện tại, cô rất muốn phát tiết một chút, muốn tiếp thêm can đảm.
Tàu lượn siêu tốc là thứ Tiếu Tiểu Đào và Lục Tân Hồng yêu thích nhất, hai người bọn họ lập tức đồng ý rồi xuống dưới, sau đó Tiếu Tiểu Đào không dám bỏ quên Hứa Thiện Ý, cô ấy kéo cánh tay Hứa Thiện Ý, cùng nhau đi ở phía trước nói chuyện.
Mà Lục Tân Hồng đi ở phía bên kia Hứa Thiện Ý, an tĩnh nghe các cô nói chuyện, thỉnh thoảng chèn vào một