????Editor: Jiah
????Beta: 2712
Hứa Thiện Ý đột nhiên phát hiện, Chu Cận thế mà cũng có lúc xấu tính như vậy.
Lúc này cô thật là chán ghét cậu.
Trước đó mấy ngày, cô sợ hãi cậu, cảm thấy cậu thật hung dữ thật đáng sợ.
Hiện tại, cô cảm thấy cậu thật đáng giận, ngay từ đầu đã không đối xử ôn nhu với cô rồi.
Cô tức giận nhịn không được cầm một chiếc giày mới bên cạnh ném Chu Cận: “Đồ lưu manh, cậu đừng có mơ.”
Chu Cận duỗi tay bắt được chiếc giày, sau đó đem giày ném về chiếc ghế cách xa Hứa Thiện Ý nhất. “Xem ra cậu không muốn đi giày, vậy cậu muốn đi chân trần ra ngoài sao? Hay là muốn được ôm ra ngoài?”
“Mình sẽ mặc quần áo với giày của mình đi ra ngoài!” Hứa Thiện Ý tức giận cầm lấy giày và váy của mình, lúc này cô cảm thấy con người Chu Cận thật quá đáng ghét.
Về sau thấy cậu, cô nhất định phải đi đường vòng mới được.
“Được thôi, vậy cậu mặc như vậy đi ra ngoài đi.” Chu Cận xoay người, đi đến ghế ngồi trong phòng thử đồ ngồi xuống, ánh mắt nặng nề nhìn cô.
Hứa Thiện Ý ngây người, cậu không đi ra, còn đóng cửa lại ngồi trước mặt cô nhìn chằm chằm, vậy cô phải thay quần áo thế nào?
Hôm nay cô gặp Chu Cận không phải là do cậu cố tình đấy chứ?
Hứa Thiện Ý đột nhiên hoài nghi. Bây giờ nếu Chu Cận không phải bị ai nhập, thì chính là trước đây cậu đều giả vờ làm ra vẻ ôn nhu và thân sĩ.
Hiện tại toàn thân cậu đậm chất lưu manh, vừa nhìn đã biết là không phải học ngày một ngày hai rồi.
“Chu Cận, cậu đừng khinh người quá đáng.” Hứa Thiện Ý rốt cuộc nhịn không được bật khóc, “Mình đâu có đắc tội cậu, vì cái gì mà muốn khi dễ mình chứ?”
Sắc mặt Chu Cận đột nhiên rất khó coi.
Cô đúng là không đắc tội gì với cậu.
Nhưng trong giấc mơ, cô là vợ của cậu.
Ở hiện thực, cậu cũng theo đuổi cô lâu như thế, vậy mà Hứa Thiện Ý lại đi thích nam sinh khác, còn ở trước mặt cậu cùng tên đó cậu cậu tôi tôi ôm ấp.
Mấy ngày nay không đến trường học, Chu Cận vẫn luôn tìm nhà thôi miên, thôi miên cậu quên hết cảnh tượng trong mơ kia đi, cậu không muốn tiếp tục mơ giấc mộng kia nữa.
Thôi miên đúng là có một chút hiệu quả, tuy rằng mỗi đêm cậu vẫn mơ thấy cô, nhưng thời gian trong giấc mơ có sự biến đổi.
Cậu cho rằng cứ tiếp tục như vậy, cậu có thể hoàn toàn quên đi giấc mơ kia, sẽ không đi tiếp cận người ghét cậu như Hứa Thiên Ý nữa.
Nhưng không nghĩ tới, hôm nay mang em họ tới công viên giải trí, lại thấy Hứa Thiện Ý cũng tới.
Mà cậu, mới nhìn thấy thôi mà đã quên mất cô đã có bạn trai, cũng quên tự thôi miên chính mình.
Cậu làm không được, trơ mắt nhìn cô lướt qua mắt mình.
Cho nên lúc này, cậu mới chặn cô trong phòng thử đồ.
Thật ra mà nói, vừa nãy làm hỏng tay áo của cô, là do cậu cố ý đấy.
Cậu thấy em họ dẫm bẩn giày Hứa Thiện Ý, rồi lại chơi xấu giữ cô lại.
Cậu cũng không nhịn được rồi làm theo.
Hứa Thiện Ý khóc lóc chất vấn Chu Cận một lúc, lại phát hiện Chu Cận giống như đang trầm tư.
Cô mắng cậu vài tiếng đồ lưu manh, cũng chưa thấy có phản ứng gì.
Cô cảm thấy kỳ quái, nhưng lại thấy đây là cơ hội tốt.
Cô cầm váy của mình mặc chồng lên, ngay lúc Chu Cận đang ngẩn người, đêm váy công chúa mặc bên trong cởi ra.
Như vậy, cô có thể mặc váy của mình mà đi ra ngoài rồi.
Nhưng cô vừa mới chồng váy lên trên đầu, đang chuẩn bị cởi váy công chúa mặc bên trong ra, chiếc ghế gần cửa cọ xát với mặt đất phát ra âm thanh, thiếu niên đứng dậy đi về phía cô.
Cậu trầm giọng nói: “Để tôi giúp cậu, bằng không đầu cậu bị mắc trong đó làm sao bây giờ?”
Hứa Thiện Ý nóng nảy, giờ phút này đầu cô đang ở bên trong chiếc váy, không nhìn thấy xung quanh, cô gấp đến độ hô to: “Cậu không cần qua đây, không cần qua có nghe thấy không, mình không cần hỗ trợ.”
Thiếu niên dừng bước, cậu quay lại chỗ ngồi: “Được, tôi không tới gần cậu. Vậy cậu tự xử lý đi, tôi ngồi đây chờ!”
Chờ cô?
Rõ ràng là cậu ngồi ở đây nhìn chằm chằm xem cô thay quần áo.
Hứa Thiện Ý lớn như vậy, sẽ không có chuyện cô thay quần áo trước mặt người khác phái đâu. Cô cởi chiếc váy đang trùm ở đầu ra, vừa không kéo khóa, cũng không đổi váy, ngồi xuống ghế bên cạnh, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Chu Cận.
Nếu cậu muốn xem cô làm trò cười, vậy thì cô cũng chẳng làm cái gì hết, xem ai hơn ai nào.
Nhìn bộ dáng cô là muốn so với cậu, Chu Cận nhịn không được cong môi.
Cậu cũng không nói chuyện, cũng nhìn chằm chằm cô, ánh mắt càng mạnh mẽ bá đạo hơn.
Vài phút sau, Hứa Thiện Ý rốt cuộc không còn cách nào nhìn cậu nữa, cô thực sự không chịu nổi cái ánh mắt ngông cuồng này của cậu, cô cúi đầu, cắn môi, bực bội không thôi.
Trên đầu vừa vặn có một cái quạt, vẫn luôn quạt xuống đầu cô.
Trong cửa tiệm này tuy rằng có điều hòa, nhưng sợ khách ở bên trong phòng thử đồ nóng, còn có lắp cả quạt nữa.
Vừa nãy Hứa Thiện Ý đi tới đi lui, không có cảm giác gì.
Lúc này bị gió quạt thổi hồi lâu, hơn nữa bên ngoài còn có gió lạnh của điều hòa thổi vào, cô bắt đầu cảm thấy lạnh.
Vài giây sau, cô không nhịn được hắt xì.
Cánh tay của cô cũng bắt đầu nổi da gà.
Cô theo bản năng chà xát cánh tay, kéo chặt váy trên người.
Ghế dựa ở cửa lại phát ra tiếng động, Chu Cận đột nhiên đứng lên.
Nghe được động tĩnh ở cửa, Hứa Thiện Ý sợ tới mức vội vàng nhìn về phía cậu: “Cậu muốn làm gì?”
Chu Cận duỗi tay mở cửa phòng thử đồ ra, nhìn cô một cái, trầm giọng nói: “Cậu thay quần áo.”
Dứt lời, cậu đóng cửa lại, đi ra ngoài, còn có lòng tốt giúp cô đóng cửa.
Hứa Thiện Ý ngây ngốc, đây là tình huống gì đây?
Không phải vừa nãy cậu ta lưu manh lắm sao, còn ăn vạ khi dễ cô ở trong này mà? Như thế nào hiện tại lại dứt khoát đi ra ngoài vậy?
Không đúng, Hứa Thiện Ý lắc đầu.
Cô nghĩ cái này làm gì?
Chu Cận đi rồi không phải càng tốt sao? Cậu đi rồi, cô nhanh chóng thay đổi quần