????Editor: Rew
????Beta: Meomeo
Hứa Thiện Ý hơi ngạc nhiên trước hành động của cậu, còn bất ngờ rằng cậu cũng thích ăn đồ ngọt, nhìn dáng vẻ trước đây của cậu, hoàn toàn không giống như người thích loại đồ ăn này.
Hơn nữa, điều khiến cô không thể chấp nhận được nhất chính là chiếc bánh kem dâu tây đó, cô đã cắn nó, nhưng cậu lại không ngại mà lấy ăn.
Rốt cuộc cậu có biết chuyện này rất mập mờ hay không?
Tuy nhiên, hai giây sau, khi thấy bộ dạng cậu nghiêm túc như không hiểu chuyện gì, Hứa Thiện Ý lập tức lắc đầu, cô nghĩ gì thế này, cậu không quan tâm đến chuyện đó, cô nghĩ quá nhiều rồi chỉ khiến bản thân đau đầu mà thôi.
Vì vậy, cô giả vờ bình tĩnh, đưa mắt nhìn vào bánh bao và sữa đậu nành trước mặt một lần nữa.
Nếu bánh ngọt đã bị cậu ăn, thì cô chỉ có thể ăn bánh bao và sữa đậu nành.
Cô vừa mới cảm thấy nếu ăn đồ của cậu thì có gì đó không tốt lắm, nhưng vì cậu đã ăn đồ của anh họ đưa cho cô, nên cô ăn một ít thức ăn của cậu cũng không có gì to tát.
Hứa Thiện Ý tự an ủi bản thân, sau đó cầm bánh bao và sữa đậu nành lên, bắt đầu ăn.
Bởi vì thời gian không còn nhiều nên cô ăn rất nhanh.
Thấy cô không nói gì mà bắt đầu ăn bánh bao và sữa đậu nành cậu mua, vẻ mặt Chu Cận trở nên dịu dàng hơn.
Nhưng thời gian gấp rút, sau khi Hứa Thiện Ý mới ăn được một nửa thì nghe thấy tiếng chuông vào lớp. Vì thế một nửa cái bánh bao còn lại bị cô nhét hết vào trong miệng. Nhưng bánh bao hơi khô khiến cô lập tức bị nghẹn.
Cô cầm ly sữa đậu nành lên bắt đầu uống, mới uống một ngụm, cô giáo từ bên ngoài bước vào lớp.
Hứa Thiện Ý sợ bị giáo viên phát hiện mình đang ăn, cô muốn ném sữa đậu nành trong tay đi không được, cũng không thể phun bánh bao ở trong miệng ra.
Đúng lúc này, Chu Cận đột nhiên đứng lên, cậu bước nhanh đến chỗ giáo viên: “Cô ơi, em cảm thấy trong người có chút không thoải mái, em muốn đến phòng y tế kiểm tra một chút.”
Giáo viên nghe xong liền đặt toàn bộ ánh mắt lên trên người Chu Cận. Sau khi dò hỏi một vài câu, cô giáo cho Chu Cận ra ngoài.
Còn Hứa Thiện Ý, trong lúc Chu Cận đang nói chuyện với giáo viên, cô đã thành công ăn hết bánh bao, cũng uống hết sữa đậu nành, còn cái cốc thì cô đặt vào trong ngăn bàn.
Cô khôi phục sự bình tĩnh và trở lại như bình thường.
Nhưng cô lại bị thu hút bởi lý do mà Chu Cận rời phòng học, cậu nói rằng bản thân không thoải mái, có phải là cậu bị bệnh không nhỉ?
Cô không hiểu, cảm thấy rất lo lắng cho cậu.
Nhưng ngay sau đó, cô tỉnh táo lại, tức giận cúi đầu mắng bản thân mình có tật xấu.
Tại sao cô phải quan tâm, lo lắng cho cậu?
Mấy ngày trước bị cậu bắt nạt chưa đủ sao?
Hơn mười phút sau, Chu Cận trở lại.
Tất cả mọi người đều nhìn cậu, nhưng không ai dám trực tiếp nhìn thẳng vào cậu.
Hứa Thiện Ý vẫn luôn chú ý lên bảng, vừa vặn nhìn thấy cậu, cô phát hiện khí sắc của cậu nhìn lướt qua có vẻ không tệ, hoàn toàn không giống đang mang bệnh.
Có vẻ như vừa rồi trong người cậu không có chỗ nào không thoải mái, nhất định là cậu đã nói dối cô giáo.
Chu Cận bị cô nhìn chằm chằm đến mức trong lòng hết sức vui sướng, sau khi trở về liền ngồi xuống, lập tức quay đầu lại nhìn cô: “Cậu thích nhìn tôi đến vậy sao?”
Cảm giác bị bắt gặp đặc biệt xấu hổ, Hứa Thiện Ý lập tức thu hồi ánh mắt, khẩn trương đến độ hai vành tai đỏ bừng: “Tôi, tôi không phải, tôi không có.”
Thấy cô ngại ngùng, Chu Cận cũng không đành lòng trêu chọc cô nữa, cậu hùa theo cô nói: “Được rồi, tôi biết rồi, cậu không có.”
Hứa Thiện Ý càng không được tự nhiên .
Buổi chiều sau giờ học, Hứa Thiện Ý phát hiện ngày hôm nay cô sẽ trực nhật cùng với một bạn nam và một bạn nữ, ba người bọn họ phải quét phòng học sạch sẽ, lau sàn, lau cửa sổ, vứt rác, làm xong hết mới có thể đi về.
Sau khi Hứa Thiện Ý cất đồ vào cặp xong, mọi người gần như đã về hết, cô bắt đầu quét rác.
Hai bạn học còn lại thấy cô quét sàn, trong đó cậu nam sinh chủ động đi múc nước, nữ sinh còn lại lau cửa sổ.
Sau khi Hứa Thiện Ý quét được hai phút, đột nhiên cây chổi trong tay cô bị giật mất, cô sửng sốt, khi ngẩng đầu lên nhìn lại hóa ra là Chu Cận.
“Cậu muốn làm gì?” Hứa Thiện Ý vừa căng thẳng vừa bối rối hỏi.
Trên mặt Chu Cận nở nụ cười: “Tôi sẽ quét sạch, cậu ra bên ngoài chờ đi.”
Cậu nói lời này mà không hề giảm âm lượng, cho nên cô nữ sinh đang lau cửa sổ và nam sinh vừa đi múc nước về đều hóng hớt nhìn về phía bọn họ.
Hứa Thiện Ý cũng hiểu ý tứ của cậu, khuôn mặt cô đỏ ửng lên không kiểm soát được. Cô vội vàng duỗi tay giành lại cây chổi: “Tôi không cần cậu giúp đỡ, cậu mau về nhà đi, tôi có thể tự quét được.”
Chu Cận cao hơn cô nhiều, sao có thể lấy được chổi trong tay cậu, cậu giơ cây chổi lên cao, vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu như cậu không nghe lời, tôi sẽ tự mình ôm cậu ra ngoài, kẻo cậu lại ở đây quấy rầy tôi.”
Lời nói của Chu Cận khiến nam sinh và nữ sinh đang đứng trong góc chuẩn bị lau cửa sổ thấy ngạc nhiên, trong mắt hai người như vấy lên ngọn lửa hóng chuyện.
Quả nhiên mọi người suy đoán không sai, Chu Cận đang yêu đương với Hứa Thiện Ý.
Họ là bạn cùng lớp với Chu Cận được gần hai năm, họ chưa bao giờ thấy cậu ấy giúp đỡ các nữ sinh khác, không chỉ riêng nữ sinh mà cả nam sinh cũng không.
Nhưng hôm nay, Hứa Thiện Ý rõ ràng không cần cậu giúp, nhưng Chu Cận lại cố tình muốn giúp Hứa Thiện Ý.
Đây không phải đang yêu nhau thì là gì?
Hứa Thiện Ý cảm thấy Chu Cận rất nghiêm túc, hơn nữa hai người bạn học trong góc vẫn đang nhìn lén bọn họ bằng ánh mắt hóng chuyện, cô cảm thấy quá xấu hổ nên không giành chổi với Chu Cận nữa.
Cô cảm thấy nếu cậu đã muốn giúp cô, vậy để cho cậu làm đi, cũng không thể để cậu ôm cô ra ngoài được, như vậy mọi chuyện sẽ rất phiền toái.
Cô xoay người, cầm lấy cây lau nhà, chuẩn bị lau sàn.
Chu Cận thấy cô đi rồi thì bắt đầu quét rác, chờ cậu quét xong, quay lại thì nhìn thấy Hứa Thiện Ý đang lau sàn, cậu liền ném cây chổi trong tay đi, nhanh chóng đi tới giật cây lau sàn của Hứa Thiện Ý.
Lời thoại của cậu giống hệt như trước, đó là cậu phải giúp cô, nếu cô từ chối, cậu sẽ ôm cô ra ngoài, tránh để cô quấy rối.
Hai người bạn học ở trong góc vẫn luôn nhìn trộm bọn họ, bị thần bát quái câu mất, cửa sổ cũng không thèm lau, chỉ nhìn chằm chằm bọn họ, vừa quan sát vừa lẩm bà lẩm bẩm.
Hứa Thiện Ý không có cách nào, cô phục cậu rồi, cuối cùng đành phải nhờ Chu Cận giúp cô lau sàn.
Cô đi thu gom rác.
Vài phút sau, Hứa Thiện Ý đã dọn xong rác, mà tình hình vệ sinh trong lớp cũng chỉ còn cửa sổ là chưa được lau dọn.
Sàn nhà được quét sạch sẽ, Chu Cận lau sàn nhà cũng rất sạch, sạch đến mức không có gì để nói.
Cô cầm khăn lông, chuẩn bị lau cửa sổ cùng với hai bạn học, nhưng nam sinh và nữ sinh lau cửa sổ lập tức đồng thanh nói: “Chỗ này để bọn mình làm được rồi, hôm nay cậu đã quét rác rồi mà còn lau sàn, cửa sổ cũng không có mấy, bọn mình có thể lau được, cậu đi về trước đi.”
Nam sinh và nữ sinh kia thực sự không muốn nhận sự giúp đỡ của Hứa Thiện Ý. Vừa rồi bọn họ chỉ lo nhìn Chu Cận giúp Hứa Thiện Ý nên mới không kịp lau sạch hết cửa sổ. Nếu không với tốc độ bình thường, bọn họ đã sớm lau xong rồi.
Bây giờ bọn họ tự nhiên cũng ngại khi để Hứa Thiện Ý giúp họ lần nữa.
Hứa Thiện Ý kiểm tra thời gian, đã không còn sớm, lát nữa cô còn muốn đến bệnh viện thăm mẹ, cô đồng ý với hai người bạn học, xoay người chuẩn bị đi đổ rác, đổ rác xong thì rời trường học luôn.
Ngay sau đó, cô đeo cặp sách, cầm túi rác lên, xoay người muốn rủ Chu Cận đi cùng.
Mặc dù trước đây vì sự lạnh lùng của cậu, Hứa Thiện Ý quyết định chỉ coi cậu như một người bạn cùng lớp bình thường, không muốn quá quan tâm đến cậu.
Nhưng hôm nay ít nhiều nhờ sự giúp đỡ của cậu, nếu không hiện giờ cô vẫn chưa dọn dẹp xong, lúc cô rời đi cũng