????Editor: Rew
????Beta: Meomeo
Mặc dù ngay từ đầu, ba Hứa và mẹ Hứa không hề muốn nói.
Nhưng cuối cùng Hứa Thiện Ý khóc lóc cầu xin bọn họ, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói cho Hứa Thiện Ý biết chuyện đã xảy ra.
Cuối cùng, Hứa Thiện Ý mới biết bởi vì mấy ngày nay mẹ cô bị bệnh, ba cô rất lo lắng, đau lòng cho bà, hơn nữa thời gian nghỉ ngơi không đủ khiến cho cơ thể luôn mệt mỏi.
Sáng nay, ông bỗng nhiên biết được, đêm qua ông tăng ca suốt đêm, một người cấp dưới đã đưa ông một hợp đồng, thế nhưng trong hợp đồng lại trộn lẫn một phần cạm bẫy.
Điều này khiến cho ba Hứa nợ người khác hơn một triệu nhân dân tệ một cách không thể hiểu được, hơn nữa số tiền này phải trả hết trong tháng này.
Văn phòng của ba Hứa có camera, nhưng khi ký hợp đồng, không ai ép buộc ông cả, là chính ông ấy tự ký tên. Chuyện này nếu muốn thưa kiện, còn cần thời gian và bằng chứng rất rắc rối.
Trước hết, ba Hứa cần trả hết tiền, nếu không công ty của ông chỉ sợ cũng bị niêm phong.
Hứa Thiện Ý không hiểu chuyện này, nhưng nghe lời giải thích của ba mẹ, cô biết lần này ba cô sẽ đi thưa kiện, nhưng trước khi kiện, vì hợp đồng ông ký kết đã có hiệu lực, nên hiện tại ba cô nhất định phải lấy ra hơn một trăm vạn tiền mặt.
Nhưng nhà họ Hứa không có nhiều tiền mặt như vậy.
Hứa Thiện Ý cũng rất sốt ruột, rất lo lắng, nhưng cô không có nhiều tiền tới vậy.
Ba Hứa và mẹ Hứa thấy cô đã biết chuyện, họ còn an ủi cô, bảo cô đừng suy nghĩ nhiều, hãy tập trung học tập cho tốt, những việc này người lớn sẽ xử lý, cô không cần phải lo lắng.
Nhưng làm sao cô có thể không lo lắng đây.
Sau khi một nhà ba người thất thần ăn bữa tối, mẹ Hứa đi ngủ.
Ba Hứa nói ông muốn ra ngoài hít thở không khí, còn Hứa Thiện Ý thì ngồi bên trong phòng bệnh trông nom mẹ.
Nhưng sau khi ngồi một lúc, cô vẫn bị lo lắng trong lòng làm cho cả người hoảng loạn.
Cô chạy nhanh ra ngoài, muốn ra ngoài hóng chút gió.
Nhưng vừa mới đi ra, cô liền gặp cô y tá, là y tá mấy ngày nay thường xuyên đến truyền dịch cho mẹ cô.
Y tá nhìn thấy cô, lập tức cười dịu dàng nói: “Em là con gái của bệnh nhân bên trong đúng không, chị đúng lúc có chuyện tìm mẹ em, hiện giờ bà ấy đã ngủ rồi sao?”
Hứa Thiện Ý vội cười đáp: “Mẹ em ngủ rồi, chị có chuyện gì có thể nói với em.”
Y tá nói với cô tình hình lúc này: “Tiền thuốc men của mẹ em cần phải thanh toán, còn thiếu hơn 50.000 tệ.”
Hứa Thiện Ý hơi ngỡ ngàng, nhưng cô mau chóng đảm bảo với y tá: “Một lát nữa, em sẽ nói với ba chuyện này, gia đình em sẽ không chậm trễ, nhất định sẽ thanh toán sớm.”
Y tá lộ ra vẻ mặt thả lỏng, sau đó gật đầu rời đi.
Hứa Thiện Ý ngừng cười, trong lòng cảm thấy lo lắng vô cùng.
Vừa rồi ba cô mới nói, ông đã lấy hết tiền mặt và tiền gửi ngân hàng trong nhà ra rồi, chuẩn bị ngăn chặn sai lầm này trước, sau đó sẽ đi toà án thưa kiện, ra tòa cũng cần tiền, mời luật sư cũng phải mời người tốt một chút, kế tiếp, trong nhà cô có thể sẽ không còn tiền.
Nhưng cô không nghĩ tới, tiền thuốc chưa thanh toán của mẹ còn thiếu nhiều như vậy.
Cô đột nhiên không biết phải làm sao, không biết nên làm như thế nào mới có thể có đủ tiền thanh toán tiền thuốc cho mẹ.
“Thiện Thiện, chuyện tiền nong con không cần lo lắng, ba sẽ tìm cách thanh toán. Dù gia đình chúng ta có gặp khó khăn như thế nào, cũng không thể ngay cả tiền thuốc của mẹ con cũng không trả nổi.” Giọng nói của ba Hứa đột nhiên vang lên bên cạnh cô.
Hứa Thiện Ý quay đầu lại nhìn, không biết từ khi nào ba cô đã trở lại, vừa rồi cô nói chuyện với y tá, hẳn là ba cũng đã nghe thấy.
Cô lập tức đi đến trước mặt ba, khuôn mặt đầy lo lắng: “Nhưng mà ba ơi, không phải ba vừa nói nhà chúng ta không còn tiền sao?”
“Dù sao thì ba cũng không thể gom góp đủ hơn một triệu nhân dân tệ ngay được, trước tiên cứ lấy tiền này thanh toán tiền thuốc cho mẹ con đã.” Vẻ mặt ba Hứa rất nghiêm túc: “Mẹ con là quan trọng nhất.”
Tối hôm đó, ba Hứa không về nhà, nhưng lại đuổi Hứa Thiện Ý ra khỏi bệnh viện, bắt cô về nhà nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi học.
Hứa Thiện Ý không còn lựa chọn nào khác, đành phải về nhà trước.
Nhưng cô không buồn ngủ.
Cô đến thế giới này, được ba và mẹ Hứa chăm sóc và yêu thương, cũng đã tiêu rất nhiều tiền của họ, còn chiếm lấy thân xác của con gái họ.
Lúc này, chính là thời điểm cô nên báo đáp công ơn của ba mẹ.
Khi ba và mẹ gặp khó khăn, cô không thể cứ như vậy ngồi nhìn họ vật lộn được.
Nhưng cô bây giờ vẫn còn là học sinh, hoàn toàn không có cơ hội và năng lực kiếm tiền nào cả, làm sao cô mới có thể kiếm đủ tiền trong thời gian ngắn như vậy?
Ngoại trừ những việc phạm pháp hoặc thương thiên hại lý (*những việc tàn nhẫn, nhẫn tâm, không có tình người), việc gì cô cũng đồng ý làm.
Vì thế, cô nhớ tới tấm danh thiếp nhận được hôm cô đi tàu điện ngầm.
Lúc ấy, người phụ nữ đó nói rằng cô ấy là một người đại diện, rất có hứng thú với cô, có lẽ tìm cô ấy là một lựa chọn không tồi.
Hứa Thiện Ý ngay lập tức tìm trong ví của mình, cuối cùng cũng tìm thấy tấm danh thiếp kia.
Cô cũng lên mạng tìm kiếm thông tin người đại diện và công ty của người đó.
Sau khi tìm hiểu rất nhiều tin tức, cô biết được công ty của đối phương rất lợi hại, công ty lớn như vậy chắc hẳn sẽ không gạt người, Hứa Thiện Ý bắt đầu mong đợi.
Sau đó, cô gọi điện thoại, liên hệ với người đại diện tên là Trương Mân.
Bây giờ vẫn còn sớm, mới hơn 9 giờ tối.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, bên kia lập tức có người trả lời, một giọng nữ trung niên nhẹ nhàng truyền tới từ trong điện thoại: “Xin chào, tôi là Trương Mân.”
“Xin chào, cô có khỏe không, cô còn nhớ chuyện vài ngày trước trên tàu điện ngầm không? Khi đó cô đã đưa cho tôi một tấm danh thiếp...” Hứa Thiện Ý nói một cách thận trọng.
“Cô là cô gái đó sao?” Trương Mân rõ ràng rất vui vẻ: “Đương nhiên là tôi nhớ cô, cô tìm tôi thế này có phải là đã suy nghĩ kĩ rồi không?”
Hứa Thiện Ý thực sự không nghĩ tới việc tiến vào giới giải trí, nhưng lần này cô muốn thử xem có thể giúp được gì cho ba mẹ không.
Cô hơi do dự, không biết nên trả lời thế nào.
Trương Mân có lẽ đang hơi bận, cũng không đợi cô trả lời, cô ấy đã nói: “Mấy ngày nay tôi đang ở nơi khác, như vậy đi, nếu cô có hứng thú, thứ bảy đến Công ty Tinh Thần chờ tôi, tôi sẽ trở về vào hôm đó, đến lúc đó chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn.”
Hứa Thiện Ý đồng ý rồi nói: “Vâng, nếu giờ cô đang bận thì thứ bảy gặp.”
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Thiện Ý đột nhiên có hơi lo lắng. Cô không muốn làm việc trong làng giải trí cả đời, cô chỉ có thể tiến vào giới giải trí trong khoảng thời gian ngắn, nhưng cô sợ nói ra ý tưởng này sẽ bị Trương Mân từ chối.
Cho nên, cô cảm thấy lần này có thể không kiếm được tiền, cô lại tìm kiếm rất nhiều thông tin trên mạng, cố gắng tìm xem có nơi nào học sinh cấp 3 có thể kiếm tiền không.
Nhưng sau khi đã xem rất nhiều tin tức, cô biết