Hiện tại thái độ xa cách với hắn một chút, nàng cũng không làm gì sai.
Chỉ là vì cái gì mà ngực nàng lại có cảm giác thở không nổi.
Nói lời tàn nhẫn như vậy quả thật rất khó chịu, hơn nữa lại là nói với Lăng Giang.
“ Quả thật tiểu nhân so ra kém hơn tiểu hoàng tử kim chi ngọc diệp, công chúa chỉ thuận miệng nói một câu báo đáp mà thôi, là tiểu nhân không rõ lý lẽ, chọc công chúa ghét bỏ ”
Thái độ Lăng Giang khiêm tốn đến cực điểm, chỉ là bởi vì tâm hắn đã rét lạnh.
Hắn vốn tưởng rằng Sở An Nhan không giống, hiện tại xem ra chẳng qua cũng là chơi đùa mà thôi, nếu thật gặp phải nguy hiểm, hắn là người đầu tiên bị vứt bỏ.
“ Lăng Giang ngươi đừng như vậy ”
Sở An Nhan khẩn trương nhìn Lăng Giang, hắn đã bắt đầu tự xưng mình là tiểu nhân rồi.
Lần này......!Quả thật làm tổn thương hắn.
“ Công chúa nói đùa, tiểu nhân còn có chuyện muốn hỏi công chúa, hy vọng công chúa trả lời thành thật ”.
Lăng Giang dừng một chút:
“ Tôi hôm qua sau khi thấy ta té xỉu thì công chúa đã đi đâu? ”
“ Ta......”.
Sở An Nhan mím môi, ngước mắt lên thấy cách đó không có một thân ảnh màu trắng, vốn dĩ tính miêu tả sinh động chân tướng, cứ như vậy bị nàng nuốt xuống:
“ Tối hôm qua lúc ta thấy ngươi té xỉu không biết nên làm gì nên đã chạy đi, chuyện sau đó ta cũng không biết, nghe bọn hắn nói là An Bình cứu ngươi ”
“ Vậy tay công chúa là chuyện như thế nào? ”
Lăng Giang hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng ở trên tay được băng bó của Sở An Nhan giấu sau lưng.
Sở An Nhan kinh hãi, vội vàng đem tay hướng sau lưng giấu, do dự không biết nên mở miệng như nào.
Lúc này, Sở An Bình đã chạy tới cạnh Sở An Nhan, nàng ta mở miệng:
“ Lăng công tử hôm nay sao lại quan tâm An Nhan, đây là nàng tới thiện phòng tìm thức ăn không cẩn thận cùng ta đụng vào, khi đó ta bưng mới vừa nấu dược, ngươi xem, tay của ta cũng bị phỏng ”
Sở An Bình nâng lên một bàn tay, quả nhiên là cùng Sở An Nhan giống nhau, đều quấn băng gạc.
“ Lăng công tử còn có gì muốn hỏi sao, nếu là ngươi không có việc gì, Diệp Họa còn chờ ngươi tập võ, tin tưởng về sau học võ, thân thể cũng có thể tốt lên ”
Sở An Bình sinh ra chính là một bộ diện mạo ôn hòa, xứng với một thân bạch y, năng lực nói chuyện tương đương mạnh, trên mặt tươi cười dễ gần, là một loại bộ dáng ôn nhu dễ gần.
Sở An Nhan ở một bên trộm nhìn hai người này, vừa thấy như vậy, hai người bọn họ thật là xứng đôi, mà nàng bất quá là một pháo hôi nho nhỏ.
“ Không phiền toái, ta hôm nay thân thể không khoẻ, không tiện luyện võ, ngày sau cũng không cần đi theo Diệp cô nương học ”
Trên mặt Lăng rõ ràng treo ý cười, nhưng lời nói ra lại lạnh băng đến cực điểm:
“ Công chúa về sau khỏi cần nhọc lòng vì tiểu nhân, bằng không không duyên không cớ bị ngươi cầm đi làm quân cờ ”
Lưu lại những lời này, Lăng Giang xoay người trở về Thấm Trúc Viện.
Sở An Bình một bước tiến lên đứng ở trước mặt Sở An Nhan, chặn tầm mắt nàng nhìn Lăng Giang.
Đôi tay lại bắt được cánh tay của nàng, vẻ mặt tràn đầy quan tâm:
“ An Nhan, ta cũng không biết ngươi cùng Lăng công tử đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết ngươi vì cái gì muốn để ta thành người cứu hắn.
Bất quá ta minh bạch đạo lý của ngươi, lần này giấu giếm được, về sau cũng không biết có thể bị lộ hay không ”
“ Yên tâm đi, ta sẽ chuẩn bị hết thảy ”.
Sở An Nhan nhìn người trước mặt, khóe miệng cười khổ,
“ Ngươi biết tính cách ta, bất quá là xem trọng hắn lớn lên có vài phần tư sắc, nếu tỷ tỷ thích, ta tất nhiên thập phần vui vẻ đem hắn cho ngươi ”
“ Muội muội ngươi cũng biết, dưa hái xanh không ngọt, ta thấy Lăng công tử cũng không có dáng vẻ làm như thích ta, nghĩ đến vẫn là từ từ ”
“ Yên tâm, hắn lúc ban đầu sẽ cảnh giác một chút, chỉ cần ngươi cùng hắn tiếp xúc nhiều, ngươi sẽ phát hiện hắn là một người không tồi, tin tưởng ta, các ngươi về sau sẽ sống rất tốt ”
Sở An Nhan nhớ tới trong sách, sau khi hai người này ở bên nhau, hôn nhân mỹ mãn, thậm