“ Công chúa, nếu không chúng ta đừng đi đi, hiện tại sắc trời đã trễ rồi ”
“ Hồng Tô không có việc gì, đi, ta ngủ một buổi trưa, hiện tại rất có tinh thần ”
Hồng Tô không lay chuyển được Sở An Nhan, vẫn là theo nàng đi Duyệt Âm Các.
Sở An Nhan ngồi trên ghế đẩu trong phòng riêng, trước mặt nàng là những mỹ nam đủ loại tư sắc khác nhau đang biểu diễn vì nàng.
Sở An Nhan lắc nhẹ ly rượu ngon, nhìn lướt qua đám người kia, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Không đẹp trai bằng Lăng Giang, một chút cũng không thú vị, nhưng thật ra rượu ở này hương vị không tồi.
Uống nửa bầu rượu, Sở An Nhan đã có chút phiêu phiêu, vạn vật chung quanh cũng dần dần lờ mờ.
Bởi vì vừa rồi ở phủ công chúa ăn đủ nhiều rồi, đồ ăn bày trước mặt, Sở An Nhan đều không động qua, nhưng thật ra rượu đã uống mấy bình, một tay nàng nâng đỡ mặt, cảm thấy tới Duyệt Âm Các quá nhàm chán.
Đang muốn kêu Hồng Tô trở về với nàng, một nam tử thân bạch y nhanh chóng xuất hiện ở cửa.
Một tay hắn cầm cây sáo ngọc, một tay khác đặt ở sau lưng, khí chất xuất trần.
Trong nháy mắt Sở An Nhan còn tưởng rằng là Lăng Giang tới, chờ hoàn hồn lại nhìn lên, người nọ nào phải Lăng Giang, chẳng qua là mặc bạch y giống Lăng Giang mà thôi.
Chỉ là người này cũng thật là tuấn tú, lớn lên còn rất giống Thẩm Tử Sâm, có tiền đồ.
Sở An Nhan rời khỏi vị trí, đi tới trước mặt người nọ, vươn tay sờ lên mặt người nọ.
“ Soái ca, cùng ta về nhà đi ”
“ Công chúa! ”.
Hồng Tô vội vàng tới kéo Sở An Nhan sắp dính lên người Thẩm Tử Sâm.
“ Thật ngại quá Thẩm thừa tướng, công chúa nhà ta uống say, không phải cố ý mạo phạm ngài ”
Hồng Tô đỡ Sở An Nhan say ngoắc cần câu, vẻ mặt tạ lỗi nói với Thẩm Tử Sâm.
“ Không có việc gì ”.
Thẩm Tử Sâm lùi về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách với Sở An Nhan.
“ Ấy, Hồng Tô, ngươi sao còn ở đây, chúng ta không về phủ sao? ”
“ Được được được, công chúa, chúng ta hiện tại liền đi ”
Hồng Tô ý đồ mang theo Sở An Nhan rời đi, lại phát hiện kéo không được nàng.
Công chúa gần đây, lại béo lên rồi?
“ Nàng sao lại uống nhiều rượu như vậy? ”
Thẩm Tử Sâm có thể ngửi được mùi rượu nồng trên người Sở An Nhan.
Hắn chỉ trùng hợp tới Duyệt Âm Các tìm chút niềm vui, thuận đường tới tìm một nhạc công, biết được là ở phòng này, không nghĩ tới Sở An Nhan cũng ở bên trong.
“ Ta cũng không biết ”.
Hồng Tô nhìn Sở An Nhan, thần sắc có chút khó xử.
Công chúa thiên kim chi khu, tự nhiên là không thể để những người này chạm vào, vì thế nàng ta đem ánh mắt chuyển tới trên người Thẩm Tử Sâm.
“ Thẩm thừa tướng, có thể làm phiền ngài giúp ta đỡ công chúa một chút, xe ngựa của chúng ta ở ngoài cửa ”
Thẩm Tử Sâm không tiện cự tuyệt, chỉ có thể đồng ý.
Mấy ngày trước đây Sở An Nhan nói muốn làm bằng hữu với hắn, tuy nam nữ thụ thụ bất thân, như đỡ một chút hẳn là không thành vấn đề.
Tới cửa, Hồng Tô lại để Thẩm Tử Sâm một mình đỡ Sở An Nhan một lúc, nàng ta đi dẫn ngựa xe tới.
Thẩm Tử Sâm bất đắc dĩ, cũng không có biện pháp gì.
Hắn một bên tránh Sở An Nhan sờ soạng mình, một bên lại phải đỡ nàng không cho nàng té ngã, thật là khó khăn.
Mới đợi được một lát, Thẩm Tử Sâm cảm thấy mình sắp chịu không nổi rồi, Sở An Nhan lại không an phận ôm lấy eo hắn.
Thẩm Tử Sâm giật mình một cái vội vàng đẩy Sở An Nhan ra, chờ phản ứng lại thì đang muốn kéo người lại, nàng đã được người khác bắt được.
Thẩm Tử Sâm phảng phất như thấy cứu tinh.
“ Ta còn có việc, công chúa giao cho ngươi ”
Dứt lời, xoay người bước nhanh vào cửa Duyệt Âm Các.
Lăng Giang đứng tại chỗ, sắc mặt âm trầm.
Tối lắm rồi mà Sở An Nhan không về phủ, vậy mà lại chạy đến Duyệt Âm Các chơi đùa cùng Thẩm Tử Sâm.
Vừa rồi hắn còn tận mắt nhìn thấy hai người ôm ôm ấp ấp, Sở An Nhan còn chủ động như thế!
Lăng Giang nhìn người trong ngực, trên mặt nàng đã ửng hồng, thần sắc mê ly, ngay cả đuôi mắt cũng nhiễm đỏ.
“ Lăng, Lăng công