Dù không biết phải làm sao, nhưng Chử Duyên vẫn dìu Tô Niệm Thanh tới phòng y tế.
Chuyện làm cậu thấy buồn bực chính là, lúc trước chạy theo cốt truyện không biết sao lại trở về rồi*.
Phòng y tế không có ai, cô y tế cũng không ở phòng y tế y như trong tiểu thuyết.
*Đoạn này hơi khó hiểu, tại không có chủ ngữ nên tui cũng không biết chỗ này đang nói tới cái gì nên chỉ chỉnh câu từ lại cho dễ hiểu một chút thôi.
Vốn dĩ đây là cơ hội rất tốt để gia tăng tình cảm giữa Hoắc Kiệu và Tô Niệm Thanh.
Trong tiểu thuyết, Hoắc Kiệu sẽ dựa vào kinh nghiệm đánh nhau trong khoảng thời gian dài mà mình đã tích lũy được để giúp Tô Niệm Thanh xử lý vết thương, quan hệ giữa hai người cũng vì thế mà trở nên tốt hơn.
Chử Duyên lặng lẽ thở dài một hơi, cảm thấy cốt truyện này đúng là khó có thể nắm bắt được thật.
Nhưng mà việc cấp bách là phải xử lý vết thương cho Tô Niệm Thanh trước, vậy nên Chử Duyên cũng đè nén tâm tình lại trước.
Cậu đỡ Tô Niệm Thanh ngồi xuống, nâng chân đang bị thương của cậu ta lên rồi sau đó cởi giày và vớ ra.
Cổ chân trắng nõn của Tô Niệm Thanh bị sưng đỏ lên rất rõ ràng, nhưng mà cũng may là không có bị thương đến xương cốt.
Chử Duyên tìm băng vải trong phòng y tế rồi cẩn thận băng bó kiểu số 8 cho Tô Niệm Thanh.
Tô Niệm Thanh tò mò nhìn động tác xủa cậu, cảm thấy rất thú vị, liền hỏi, "Cậu luyện qua rồi à?"
Khoé miệng của Chử Duyên cong lên.
Lúc trước mẹ cậu là một bác sĩ.
Chịu sự ảnh hưởng từ bà, Chử Duyên dù ít dù nhiều cũng sẽ có một ít kỹ xảo nhỏ.
Chử Duyên muốn chườm lạnh cho Tô Niệm Thanh một chút, nhưng cậu không tìm được túi chườm nước đá nên đành phải kêu Tô Niệm Thanh đợi một chút.
Rất mau, cậu đã chạy đến siêu thị trong trường để mua túi chườm nước đá với khăn lông về.
Bởi vì chạy quá nhanh nên trên trán còn đổ mồ hôi.
Tô Niệm Thanh rũ mắt nhìn Chử Duyên dùng khăn lông bọc túi chườm đá, nhẹ nhàng chườm lên mắt cá chân của cậu ta.
"Này, cậu tên gì?" Cậu ta đột nhiên hỏi.
Chử Duyên hơi sửng sốt, nhưng cậu vẫn đáp, "Tớ tên Chử Duyên."
"Ồ." Thoạt nhìn Tô Niệm Thanh cũng không thấy hứng thú với tên của Chử Duyên, cậu ta chỉ hỏi, "Cậu là bạn cùng bàn với Hoắc Kiệu?"
Chử Duyên gật đầu, "Ừm" một tiếng.
Tô Niệm Thanh liền cẩn thận nhìn lại diện mạo của Chử Duyên một lần, rồi sau đó cậu ta đột nhiên cười một cái.
"Cậu thích tôi à?"
Chử Duyên đột nhiên nghe thấy Tô Niệm Thanh hỏi như vậy thì hơi ngây người, trong chốc lát cậu không biết mình nên trả lời thế nào.
Cậu nhớ tới quyển nhật ký của nguyên thân đã bị mình thiêu rụi kia, mỗi một trang đều là tên của Tô Niệm Thanh.
Nếu nguyên thân ở đây, như vậy thì đáp án của vấn đề này đã không thể nghi ngờ gì nữa.
Nhưng cậu đã không phải là nguyên thân.
Tô Niệm Thanh thấy Chử Duyên không trả lời, đôi mắt cậu ta cong lên.
Cậu ta sáp đến lỗ tai của Chử Duyên, "Cậu có biết mỗi lần cậu đều sẽ nhìn chằm chằm vào tôi hay không?"
"!" Chử Duyên mở to hai mắt, không nghĩ tới việc chính mình nhìn lén thụ chính đã bị phát hiện.
Cậu rất quẫn bách mà xin lỗi, "Xin, xin lỗi......"
Môi của Tô Niệm Thanh cong lên, "Nhìn một chút cũng không phạm pháp."
Cậu ta hơi lười biếng mà nói, "Nhưng mà tôi không thích dạng như cậu."
Chử Duyên nghĩ đến Hoắc Kiệu, theo bản năng mà hỏi một câu, "Vậy cậu thích dạng gì......"
Tô Niệm Thanh hơi dừng, cậu ta hơi mỉm cười, "Tôi thích có tính khiêu chiến."
Chử Duyên: "......!Ò."
Cậu nghĩ đến ánh trăng sáng Tống Dực Tu của Tô Niệm Thanh trong tiểu thuyết, trong lòng nghĩ Tô Niệm Thanh đang nói đến hắn sao?
Thật ra óc của Chử Duyên rất ngốc.
Cậu nhìn Tô Niệm Thanh, bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề nghiêm túc.
Cậu ngơ ngẩn hỏi: "Sao cậu lại biết tớ......!Là bởi vì tớ luôn nhìn cậu sao?"
"Biết cái gì?" Tô Niệm Thanh nghiêng đầu, "Chuyện cậu thích con trai à?"
Chử Duyên: "......"
Tô Niệm Thanh nhịn không được mà nở nụ cười, "Cậu vừa nhìn là biết rồi, hơn nữa cậu rất dễ hiểu."
Chử Duyên trợn to mắt, trong lòng bị lấp đầy bởi sự kinh hãi.
Cậu thầm nghĩ, sao mà rõ ràng như vậy được!
Tô Niệm Thanh nhìn bộ dáng của cậu, lại ném xuống một quả bom lớn, "Không chỉ có tôi phát hiện, hẳn là Hoắc Kiệu cũng biết nhỉ?"
Chử Duyên: "???"
"Lại nói," Tô Niệm Thanh bĩu môi, "Hình như cậu ấy nhìn ra tôi thích con trai nên vẫn luôn muốn tránh tôi đi."
Chử Duyên đã hoàn toàn không biết sau đó Tô Niệm Thanh lại nói gì cùng cậu, trong đầu óc cậu đều là mấy chữ "Hẳn là Hoắc Kiệu cũng biết" to đùng.
Tuy rằng đã biết xu hướng tính dục của mình từ sớm, nhưng Chử Duyên chưa bao giờ bại lộ ra chuyện cậu thích con trai trước mặt người khác ngoại trừ cha mẹ.
Tưởng tượng đến khả năng Hoắc Kiệu đã nhìn ra, Chử Duyên liền cảm thấy da đầu tê dại, hận không thể lập tức trình diễn tế bào phân li ngay tại hiện trường.
Trạng thái mơ màng này của cậu vẫn luôn kéo dài đến khi tài xế tới đón Tô Niệm Thanh.
Sau khi tiễn Tô Niệm Thanh đi, Chử Duyên mới đi đến phòng học dưới tình trạng tay chân mềm nhũn.
Lễ bế mạc của đại hội thể thao vừa mới kết thúc, không ít học sinh đều đi đến khu dạy học.
Chử Duyên đi ở phía sau đám người, yên lặng cúi đầu, trong lòng như một cuộn chỉ rối.
"Hoắc Kiệu thật sự biết sao?" Chử Duyên nghĩ.
Đi một bước, cậu lại nghĩ, "Hoắc Kiệu sẽ để ý sao?"
Cuối cùng cậu nghĩ, "Sau này còn có thể làm bạn với Hoắc Kiệu được sao?"
Cậu nghĩ tới ánh mắt nghiền ngẫm cùng biểu tình lãnh đạm của Hoắc Kiệu hôm nay, càng nghĩ càng cảm thấy hình như Hoắc Kiệu không vui vì xu hướng tính dục của cậu.
Chử Duyên thở dài, cảm thấy rất uể oải.
Trong phòng học đã có không ít học sinh, trên bục giảng là một cúp vàng, đó là vật kỷ niệm nhân lớp năm khối 11 giành được hạng nhất toàn trường trong đại hội thể thao.
Nhìn thấy Chử Duyên trở về, Tiêu Trình Trình lập tức túm lấy cậu, "Chử Duyên cậu đi đâu vậy? Tớ đã lấy giúp cậu phần thưởng của cậu rồi này!"
Cậu chàng lấy giấy khen cùng một cuốn Notebook da trâu còn chưa bị tháo bao bì ra đưa cho Chử Duyên.
Tâm tình uể oải của Chử Duyên được khôi phục lại một ít, cậu cười với Tiêu Trình Trình.
Hoắc Kiệu còn chưa về, nhưng trên bàn của hắn cũng được đặt giấy khen cùng phần thưởng.
Chử Duyên tựa lên bàn mà nghĩ, lát nữa có nên xác nhận với Hoắc Kiệu một chút không?
Nhưng mà xác nhận như thế nào đây, nói cậu biết tớ thích con trai hả à?
Chử Duyên không có come out với bạn cùng lứa nên hoàn toàn không biết nên nói gì mới tốt.
Không bao lâu sau, Hoắc Kiệu đã trở về cùng với bọn Lục Khải Thanh.
Hắn ngồi về chỗ, nhìn thấy những đồ vật được đặt trên bàn mà hơi nhíu mày.
Hắn không có hứng thú với mấy thứ này, phần thưởng lại đều là vở cùng bút máy linh tinh, Hoắc Kiệu càng không có hứng thú.
Hắn thoáng liếc thấy Chử Duyên đang lén lút nhìn hắn, liền quay đầu qua ngay.
Hoắc Kiệu nhìn thấy sự khẩn trương trong mắt Chử Duyên thì cũng hơi ngẩn người, sẵn tiện trong lònh dâng lên một chút không vui.
Hắn thầm nghĩ mình đáng sợ tới vậy à, lúc chạy theo Tô Niệm Thanh không phải rất vui sướng hay sao?
Chử Duyên chớp mắt, ngồi thẳng người dậy muốn nói chuyện.
Cậu vừa nói ra hai chữ "Hoắc Kiệu" thì thấy tầm mắt của Hoắc Kiệu đã dời đi, hắn đẩy phần thưởng trên bàn qua cho Chử Duyên rồi nói "Cho cậu", sau đó đứng lên ra khỏi phòng học.
Chử Duyên nhìn vở cùng bút máy bị đẩy đến bàn bên mình mà giật mình, có hơi không đoán được thái độ của Hoắc Kiệu.
Cảm giác Hoắc Kiệu cũng không phản cảm với cậu, nhưng hình như dáng vẻ lại rất không vui.
Chử Duyên nhíu mày, cảm thấy cực kỳ hoang mang.
-
Nhân lúc mọi