Hoắc Kiệu hơi dừng lại.
Ngay sau đó, hắn dùng một tay khác bóp* sau cổ của Chử Duyên rồi nâng cậu lên.
*QT để là "nhéo", nhưng mà nhéo thì làm gì nâng người lên được, vậy nên tui thay bằng từ "bóp", mặc dù nó có hơi bạo lực xíu...!
Trên tay cảm nhận được một mảng trơn trượt, hắn rũ mắt nhìn gương mặt bị hắn nâng lên của Chử Duyên.
Mặt Chử Duyên rất hồng, tròng mắt đen láy như bị phủ một lớp sương mù, chỉ mở to mắt nhìn chằm chằm phía trước.
Hoắc Kiệu nhìn thấy ảnh ngược của mình và nửa cái đèn treo trong tiệm đồ nướng trong tròng mắt của cậu.
Nhưng hắn cảm thấy Chử Duyên không thấy gì cả, chỉ là nhìn không vậy thôi.
- - Hiển nhiên là cậu không tỉnh táo.
Hoắc Kiệu cảm thấy hơi đau đầu.
Hắn thật sự chưa từng thấy qua ai chỉ uống mới khoảng nửa bình rượu thôi mà đã say rồi.
Trong lúc hắn đang cân nhắc xem nên xử lý con ma men này như thế nào, thì Tiêu Trình Trình đã vui vẻ bưng một cái mâm quay trở lại.
"Chử Duyên, cậu nhìn xem tớ mang cái gì tới này!" Tiêu Trình Trình hô.
Đột nhiên bị gọi tên khiến cho Chử Duyên đang ở trong trạng thái mê màng khôi phục lại chút tinh thần, cậu quay đầu lại nhìn nơi phát ra âm thanh theo bản năng.
Tiêu Trình Trình mười phần vui vẻ mà đặt hai phần hoa não nướng¹ xuống trước mặt Chử Duyên.
Tầm mắt của Chử Duyên chuyển xuống.
Thoạt nhìn vừa nhão vừa dính, mà não lại không hoạt động tốt lắm, cậu còn chưa nhận ra được đó là thứ gì thì đã cảm nhận được một trận cuồn cuộn trong dạ dày rồi.
Cậu đột nhiên đứng dậy, chỉ kịp nói một tiếng "Tớ......" thôi là đã lảo đảo đi ra ngoài rồi.
Tiêu Trình Trình: "......"
Cậu chàng mờ mịt nhìn Chử Duyên rời đi, lại nhìn dĩa hoa não nướng, thầm nghĩ không kh ủng bố đến mức như vậy chứ......!
Hoắc Kiệu nhíu mày.
Hắn đứng lên, nói với Tiêu Trình Trình, "Tôi đi xem."
Lúc này Tiêu Trình Trình mới chú ý tới Hoắc Kiệu cũng ở bàn của bọn họ.
Cậu chàng có hơi sợ Hoắc Kiệu nên gật đầu theo bản năng, "Ò, ừm, được."
Chử Duyên cảm thấy rất choáng váng, đồ vật trước mắt đều có bóng chồng lên, cậu không thấy rõ lắm.
Cậu rất muốn ói, nhưng mà cậu không tìm thấy nhà vệ sinh, điều này làm cho cậu hơi sốt ruột.
Lúc đang gấp đến mức không biết phải làm sao, đột nhiên cậu bị người nào túm lại.
Có một âm thanh hỏi cậu, "Muốn nôn?"
Chử Duyên gật đầu.
Người kia liền kéo cậu rẽ trái rẽ phải, rồi sau đó đã vào nhà vệ sinh.
"Nôn đi." Hoắc Kiệu nói.
Hắn thở dài một hơi.
Tuy rằng Chử Duyên say đến choáng váng, nhưng cậu còn biết đi tìm một gian trong nhà vệ sinh để nôn, điều này làm cho hắn cảm thấy hơi buồn cười.
Dưới tình huống bình thường, ý tốt của Hoắc Kiệu chỉ đến đây thôi.
Dù nhà vệ sinh trong tiệm này cũng không dơ, nhưng Hoắc Kiệu cũng không có hứng ở lâu trong này.
Nhưng hắn nghĩ đến dáng vẻ mơ mơ màng màng của Chử Duyên, lại có chút bực bội.
Hắn rũ mắt mở vòi nước, rửa tay sạch sẽ từng chút một.
Phảng phất trên tay còn lưu lại xúc cảm non mềm của làn da trên người Chử Duyên, cùng với đầu lưỡi mềm mại của cậu.
Hắn hơi nhíu mày, thầm nghĩ về sau không thể lại cho Chử Duyên uống rượu được.
-
Sau khi ói một hồi, Chử Duyên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cũng tỉnh táo lại không ít.
Sau khi xả nước bồn cầu, cậu ngây người một chút, hơi không nhớ nổi khi nãy mình làm gì.
Hình như là, gặp được Hoắc Kiệu?
Cậu đi ra khỏi gian phòng, đi đến trước bồn rửa tay mà cẩn thận rửa sạch tay, súc miệng, rồi hứng một hớp nước tạt lên mặt.
Dòng nước mát lạnh làm cậu cảm thấy thoải mái mới mẻ hơn nhiều.
Bọt nước rơi xuống theo lông mi của cậu, cậu hơi không mở mắt ra được, liền nhắm hai mắt rồi duỗi tay đi lấy khăn giấy.
Khăn giấy còn chưa chạm đến, đã nghe thấy có người thở ra một hơi, rồi sau đó là âm thanh lấy giấy, tiếp đó có một miếng khăn giấy bị nhét vào tay cậu.
Chử Duyên kinh ngạc mở mắt ra, cách một tầng bọt nước ướt dầm dề thấy được Hoắc Kiệu đứng ở bên cạnh đang rũ mắt, mặt không biểu tình mà nhìn cậu.
Chử Duyên chớp chớp mắt, một ít bọt nước nhỏ dính trên lông mi bị cậu chớp rơi, biến thành lớp nước ẩm ướt nhỏ ở trên mặt cậu.
Giọng cậu khàn mà kêu một tiếng, "Hoắc Kiệu?"
Hoắc Kiệu nhìn cậu, cảm thấy cả người Chử Duyên đều ướt dầm dề.
Hắn nhướng mày, "Tỉnh?"
Lúc này Chử Duyên mới cảm thấy ngượng ngùng.
Cậu nhân việc lấy khăn giấy lau mặt mà không nhìn Hoắc Kiệu, chờ đến khi bỏ khăn giấy vào sọt rác mới thấp giọng "Ừm" một tiếng, nhẹ giọng xin lỗi Hoắc Kiệu, "Ngại quá, làm phiền cậu rồi."
Thật ra cậu không nhớ rõ lắm, nhưng cậu nhớ rõ Hoắc Kiệu lấy đi bình rượu của cậu, vậy nên cậu suy đoán hẳn là cậu đã làm phiền Hoắc Kiệu một chút rồi.
Hoắc Kiệu lại nhìn cậu, biểu tình trên mặt có hơi lãnh đạm.
Nhưng hắn vẫn chưa nói gì khác, chỉ nói: "Đi ra ngoài."
"Ò."
Chử Duyên hơi trì độn gật đầu, cậu đi theo sau Hoắc Kiệu theo bản năng.
Nhưng mới vừa đi được một bước, cậu đã dừng lại, còn níu lấy góc áo của Hoắc Kiệu.
Động tác của cậu rõ ràng là rất nhẹ, nhưng Hoắc Kiệu lại bị cậu kéo lại.
"Sao vậy?" Hoắc Kiệu quay người lại hỏi.
Liền thấy Chử Duyên cúi đầu, rồi sau đó giống như có quyết định gì mà đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt rất nghiêm túc mà nhìn hắn.
"Tớ muốn nói cho cậu một chuyện." Chử Duyên hắng giọng nói, nhưng âm thanh nói ra vẫn có hơi khàn.
Có đôi khi Hoắc Kiệu nhìn Chử Duyên, hắn luôn có loại cảm giác phân liệt.
Có đôi khi hắn sẽ cảm thấy người này thực nhu nhược, nhưng thoạt nhìn lại giống như không nhu nhược như vậy.
Có đôi khi hắn sẽ cảm thấy nhìn dáng vẻ Chử Duyên không giống như người rất kiên cường, nhưng cậu lại kiên cường hơn so với tưởng tượng của hắn một ít.
Sau này Hoắc Kiệu mới phát hiện, Chử Duyên có một đôi mắt biết nói.
Đôi mắt đen láy nhìn như nai con kia vẫn luôn rất linh động, giống như cất giấu một linh hồn thú vị.
Đây là điều hấp dẫn Hoắc Kiệu một chút hồi mới đầu.
Dù Hoắc Kiệu không cảm thấy bồn rửa tay là một địa điểm tốt để nói chuyện, nhưng hắn đột nhiên không muốn đánh vỡ dũng khí mà nam sinh đã lấy lên.
Hắn chỉ "Ừm" một tiếng, ý bảo mình đang lắng nghe.
Chử Duyên mím môi, cậu hạ quyết tâm mở miệng, "Thật ra, tớ thích con trai."
Lúc nói, lỗ tai cậu dần đỏ lên.
Nói xong câu đó, cậu liền nhanh chóng cúi đầu, cũng không dám nhìn phản ứng của Hoắc Kiệu.
Không gian to như vậy, phảng phất chỉ còn lại tiếng tim đập của cậu.
Chử Duyên biết câu nói này của mình rất đột ngột, nhưng cậu đã bối rối cả đêm về chuyện này rồi, vì thế chính mình phải đi cắt đứt dây thừng đã bó lại cục đá kia.
Thật lâu sau, cậu nghe được giọng nói nhàn nhạt của Hoắc Kiệu.
"Ừm, thích con trai, rồi sao nữa?"
Âm thanh rất bình tĩnh, Chử Duyên không nghe ra được bất kỳ chán ghét cùng phản cảm nào trong đó.
Cậu kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Hoắc Kiệu đang mang theo biểu tình bình thường mà nhìn cậu.
Chử Duyên chớp chớp mắt, bỗng nhiên những bất an trong lòng đều tan biến.
Đúng rồi, cậu nhớ trong tiểu thuyết, nguyên nhân Hoắc Kiệu chuyển trường là vì không quen nhìn