Tiết tự học cuối cùng vào buổi chiều thứ sáu bị đổi thành giờ họp phụ huynh.
Sau khi kết thúc tiết thứ ba, lão Lỗ ôm một xấp bài thi thật dày vội vã kêu người phát ra —— mấy bài thi đó đều do các thầy cô chấm suốt đêm để cho các vị phụ huynh xem.
Chử Duyên nhận lấy bài thi của mình, điểm trên đó không khác mấy với dự đoán của cậu, trong lòng cậu liền vững chắc.
Hoắc Kiệu bên cạnh cũng được phát bài thi rồi.
Hắn chỉ lười nhác nhìn thoáng qua rồi định dẹp đi.
Chử Duyên lanh lẹ thò lại gần xem, phát hiện Hoắc Kiệu được thành tích tốt.
141 điểm tiếng Anh, 278 điểm môn tổng hợp.
“Hoắc Kiệu cậu lợi hại thật đó!”
Chử Duyên không khỏi cong khoé miệng, giơ ngón tay cái với Hoắc Kiệu.
Hoắc Kiệu nhàn nhạt liếc cậu một cái, không nói gì.
Hắn dẹp toàn bộ bài thi vào trong ngăn bàn, rồi lấy mũ lưỡi trai ra đội lên đầu.
Hôm nay Hoắc Kiệu mặc áo thun màu đen, đội mũ lưỡi trai màu đỏ, thoạt nhìn rất ngầu.
Lão Lỗ ở trên bục giảng vỗ tay, thúc giục mọi người mau ra khỏi phòng học.
Lúc này đã có phụ huynh đến rồi, trên hành lang đùa giỡn ồn ào.
Chử Duyên dọn dẹp vào cặp sách xong thì đi theo sau đám người.
Cậu gặp được bà nội của Tiêu Trình Trình ở ngay cửa phòng học, là một bà lão mập mạp có diện mạo hoà ái.
Chử Duyên chào bà.
Bà lão với gương mặt hiền từ liền kéo tay cậu lại khen cậu, khen đến làm cho Chử Duyên ngượng ngùng.
Hôm nay Hoắc Kiệu mặc áo thun màu đen, đội mũ lưỡi trai màu đỏ, thoạt nhìn rất ngầu.
Lão Lỗ ở trên bục giảng vỗ tay, thúc giục mọi người mau ra khỏi phòng học.
Lúc này đã có phụ huynh đến rồi, trên hành lang đùa giỡn ồn ào.
Chử Duyên dọn dẹp vào cặp sách xong thì đi theo sau đám người.
Cậu gặp được bà nội của Tiêu Trình Trình ở ngay cửa phòng học, là một bà lão mập mạp có diện mạo hoà ái.
Chử Duyên chào bà.
Bà lão với gương mặt hiền từ liền kéo tay cậu lại khen cậu, khen đến làm cho Chử Duyên ngượng ngùng.
Bà nội của Tiêu Trình Trình cũng nhiệt tình như Tiêu Trình Trình vậy.
Cậu còn thấy được mẹ của Tần Mạc với cha của Lục Khải Thanh.
Mẹ của Tần Mạc trông có điểm giống với Tần Mạc.
Bà mặc một bộ váy công sở, trang điểm tinh xảo, vừa nhìn đã biết là một vị nữ cường.
Tiêu Trình Trình lén lút nói nhỏ với Chử Duyên, “Hình như mẹ của Tần Mạc nghiêm túc lắm.”
Nhưng còn cha của Lục Khải Thanh thì có tính cách rất hoà đồng.
Người trên hành lang đều nghe được tiếng cười của ông, dường như phụ huynh nhà nào ông cũng có thể trò chuyện được.
Chử Duyên nhìn khắp nơi nhưng chưa thấy Vương Mai đâu, không biết bà ấy có tìm được phòng học lớp năm không.
Cậu liền tạm biệt với Tiêu Trình Trình, chuẩn bị đi xuống tầng chờ bà.
Tới dưới toà nhà khối khoa học tự nhiên, Chử Duyên còn chưa thấy được Vương Mai, nhưng lại thấy được Hoắc Kiệu trước.
Cậu hơi ngẩn ra.
Hoắc Kiệu không đứng một mình, phía trước hắn có một nam thanh niên mặc tây trang mang giày da đang đứng.
-
Hoắc Kiệu nhìn trợ lý của Hoắc Vị Bình không mời mà tới, mặt mày ẩn dưới cái mũ lưỡi trai trầm xuống.
“Thiếu gia Hoắc,” Bùi Dịch đi đến trước mặt hắn, hơi khom người, “Ngài Hoắc phải tham gia một cuộc hội nghị quan trọng, không ra tới được, phái tôi đến tham dự buổi họp huynh cho cậu*.”
*Cậu ở đây mang ý trang trọng nhé, như cậu chủ ấy, chứ không phải xưng hô cậu – tớ như bạn bè.
Hoắc Kiệu cảm thấy bực bội.
Hắn lạnh lùng nói, “Tôi không có nhắc qua chuyện sẽ họp phụ huynh.”
Bùi Dịch ôn hoà cười.
Gã giống như một người máy đã được thiết lập sẵn trình tự, nghìn bài một điệu mà nói với Hoắc Kiệu: “Ngài Hoắc vẫn luôn rất quan tâm cậu.”
Lại nữa, lý do thoái thác lớn nhất mà từ nhỏ đã nghe.
Hoắc Kiệu sắp không nhịn được bực bội trong lòng, hắn châm chọc mà giật nhẹ khoé miệng.
Bùi Dịch đã sớm chuẩn bị tốt cách đối mặt với cậu chủ nhỏ xấu tính*, gã hơi mỉm cười, “Hẳn là cậu cũng tin tưởng ngài Hoắc.”
*Xấu tính ở đây là chỉ tính hay nóng giận của Hoắc Kiệu, chứ không phải là xấu tính theo kiểu tiểu nhân gì đó đâu.
Nói xong, gã nhìn đồng hồ, vẻ mặt trầm tĩnh, “Nếu cậu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi lên trước.”
......!
Tô Niệm Thanh đứng ở dưới bóng cây đối diện toà nhà khối khoa học tự nhiên, cậu ta kinh ngạc nhìn hai thân ảnh ở phía trước.
Cậu ta biết cả hai người.
Một người là học sinh chuyển trường qua lớp năm bên khoa học tự nhiên, Hoắc Kiệu.
Một người khác là......!Người từng đại diện cho Hoắc Vị Bình – con cá sấu khổng lồ trong nền thương nghiệp đến thương lượng với cha của cậu ta để mua tranh, trợ lý Bùi.
Giữa sự mênh mong, cậu ta đột nhiên cảm thấy mình đã bắt được cái gì.
Hoắc Kiệu cũng họ Hoắc, vậy nên Hoắc Kiệu cũng là người nhà họ Hoắc ở Giang Châu?
Thậm chí......!Hoắc Kiệu có thể là con trai của Hoắc Vị Bình?
Nhưng mà sao con trai của Hoắc Vị Bình lại đến trường Trung học số 7 học được?
Tô Niệm Thanh nghiêng đầu, trong mắt hiện lên một tia thú vị.
Một lúc lâu sau, cậu ta nhẹ nhàng cười một cái, rồi sau đó dẫm lên cái bóng trên mặt đất mà tiếp tục đi đến nhà gửi xe.
-
Chử Duyên thấy Hoắc Kiệu và nam thanh niên mặc tây trang kia nói với nhau mấy câu, sau đó nam thanh niên hơi khom người, quay người đi vào toà nhà khối khoa học tự nhiên.
Cậu đã đoán ra thân phận của nam thanh niên kia —— trợ lý cao cấp của cha Hoắc Kiệu, Bùi Dịch.
Là người sẽ đại diện cha của Hoắc Kiệu đến tham gia buổi họp phụ huynh trong tiểu thuyết.
Hơn nữa Chử Duyên còn biết, sau khi Hoắc Kiệu tiếp quản sản nghiệp của nhà họ Hoắc, Bùi Dịch sẽ trở thành trợ thủ đắc lực nhất của Hoắc Kiệu.
Chỉ là bây giờ trợ lý Bùi đến, có lẽ tâm trạng của Hoắc Kiệu sẽ rất không tốt nhỉ?
Cậu nhìn Hoắc Kiệu dùng sức đè mũ lưỡi trai xuống, xuyên qua động tác ấy cũng có thể nhìn ra Hoắc Kiệu đang bực bội.
Khi nam sinh cao gầy có tâm trạng không tốt, giống như cả người hắn đều phóng thích ra áp suất thấp.
Dưới toà nhà khối khoa học tự nhiên có người đến người đi.
Rõ ràng là một khung cảnh ồn ào ầm ĩ, mà bên người Hoắc Kiệu lại như biến thành một mảnh đất yên tĩnh không người.
Nghĩ nghĩ, Chử Duyên nhẹ nhàng đi tới.
“Này,” cậu vỗ bả vai Hoắc Kiệu.
Lúc Hoắc Kiệu quay đầu nhìn lại, Chử Duyên cảm nhận được vẻ mặt lạnh lẽo âm trầm bị hắn giấu dưới mũ lưỡi trai.
Nhìn thấy Chử Duyên, Hoắc Kiệu hơi dừng lại, khí lạnh quanh thân nhỏ đến không thể thấy được mà lén lút rụt rịt trở về.
“Thời tiết hôm nay nóng quá.”
Chử Duyên làm như không cảm giác được Hoắc Kiệu đang bực bội.
Cậu nhìn mặt trời treo trên đỉnh đầu, rồi sau đó cong khoé miệng lên với Hoắc Kiệu, “Lát nữa chúng ta đi ăn đá bào được không?”
Hoắc Kiệu nhìn cậu, không muốn nói chuyện lắm.
“Vậy quyết định như vậy đi ha?”
Chử Duyên không để ý sự trầm mặc của hắn, cậu níu lấy vạt áo của Hoắc Kiệu, “Nhưng mà phải phiền cậu đợi tớ đợi mẹ tớ tới trước đã, chắc bà ấy sẽ nhanh đến thôi.”
Chử Duyên rất ngoan ngoãn cười và nhìn hắn.
Dần dần, Hoắc Kiệu cũng bị lây nhiễm sự ôn hoà trên người cậu, khí thế lạnh lẽo trên người hắn dần tan đi.
Hoắc Kiệu “Ừm” một tiếng.
Bọn họ chờ không được bao lâu thì Vương Mai đã đến.
Vương Mai mặc đầm liền thân màu vàng nghệ mà Chử Duyên mua cho bà, đeo cái túi màu đen, buộc tóc lên, vừa nhìn là biết bà đã cố ý trang điểm chút.
Nhìn thấy Vương Mai, Chử Duyên không khỏi sáng mắt lên.
Đầm liền thân rất vừa người, Chử Duyên đoán không sai, quả nhiên cái đầm này rất hợp với Vương Mai!