Vào thứ hai, Chử Duyên lấy được phiếu điểm của mình.
Toàn khối có 957 hạng, cậu tiến tới hạng 625, thành công tiến vào top trung bình.
Xếp hạng này còn cao hơn tưởng tượng của cậu một chút, nhưng cũng ở trong phạm vi đã dự đoán.
Cậu cong khoé miệng, thầm nghĩ trình độ dự đoán của mình vẫn không tồi.
Lần xếp hạng này Hoắc Kiệu cũng tiến lên gần 400 hạng.
Tuy rằng môn ngữ văn và toán học của hắn gần như là để giấy trắng, nhưng hắn làm rất tốt môn tiếng Anh và môn tổng hợp, làm lão Lỗ vốn tưởng rằng Hoắc Kiệu sẽ nộp giấy trắng cười đến không khép miệng lại được.
Lão Lỗ hung hăng khích lệ hai người bọn họ một trận ở trên lớp.
Trường Trung học số 7 là trường công xếp hạng hàng đầu trong thành phố, điểm của bọn học sinh thường dậm chân tại chỗ, muốn tiến bộ vượt bậc trong xếp hạng hình như là chuyện không có khả năng xảy ra.
Từ lúc trường học thiết lập chế độ thưởng tiến bộ đến giờ thì không thưởng được mấy lần, nhưng lần này lớp năm một lần liền có hai người nhận thưởng tiến bộ, làm lão Lỗ cũng rất có mặt mũi trong văn phòng.
Chử Duyên lặng lẽ nhìn về phía Hoắc Kiệu.
Hoắc Kiệu rũ mắt, biểu tình trên mặt vẫn lạnh nhạt trước sau như một, phảng phất như đối tượng lão Lỗ đang ra sức khen ở trên bục giảng không phải là hắn vậy.
Nhận thấy tầm mắt của Chử Duyên, Hoắc Kiệu đưa cho cậu một ánh mắt có chút bất đắc dĩ, hình như muốn nói là “Sao mà lão Lỗ có nhiều lời để nói thế”, làm Chử Duyên không khỏi cười lên.
Thật ra ngoại trừ thành tích kiểm tra đạt tới mong đợi, trong lòng Chử Duyên còn có cảm giác thành tựu lớn hơn.
Tuy rằng cái thành tựu này không chia sẻ với người khác được, nhưng mỗi khi Chử Duyên nhớ tới, chính cậu đều sẽ cảm thấy khó tưởng tượng được.
Hôm nay đến trường đi học, cậu khẽ quan sát Hoắc Kiệu, phát hiện trên mặt Hoắc Kiệu không có dấu vết bị thương, hơn nữa trông tâm tình của hắn cũng không tệ lắm.
Điều này không khỏi làm Chử Duyên cảm thấy mình được cổ vũ: Hình như cậu thật sự thay đổi được một ít cốt truyện gốc.
Ít nhất, Hoắc Kiệu không có bị thương vì lần kiểm tra cuối tháng này!
Hai chuyện muốn làm đều làm được, chế độ ăn uống của Chử Duyên đều tốt lên không ít.
Giữa trưa cùng Tiêu Trình Trình ăn cơm ở căn tin đều ăn nhiều hơn một chút so với trước kia.
Cơm nước xong xuôi, cậu lại đi theo Tiêu Trình Trình đến siêu thị mua đồ.
Chờ đến khi trở lại phòng học, trong lớp đã có một ít bạn học đã ăn uống xong xuôi trở về.
Vốn dĩ trong phòng học có người đang nhỏ giọng nói chuyện.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không mà Chử Duyên cảm giác khi bọn họ đi vào cửa thì có người ngẩng đầu lên nhìn cậu và Tiêu Trình Trình, sau đó liền không nói nữa.
Điều này khiến cho Chử Duyên cảm thấy hơi kỳ lạ.
Nhưng cậu cũng không biết người kia, Chử Duyên liền không nghĩ nhiều.
Buổi sáng lão Lỗ nói với cậu là tiền thưởng tiến bộ sẽ phát xuống trước khi tan học buổi chiều.
Cậu có 500 đồng, Hoắc Kiệu cũng có 300 đồng.
Bởi vậy từ lúc ngồi vào chỗ ngồi, Chử Duyên đã bắt đầu mong chờ.
Loại cảm giác này có hơi giống với lúc ăn tết chờ được nhận bao lì xì, dù tiền không nhiều nhưng chỉ việc nhận được bao lì xì thôi cũng đã đủ khiến người ta vui vẻ rồi.
Huống chi bây giờ đối với Chử Duyên thì 500 đồng đã coi như rất nhiều rồi.
Trước khi bắt đầu học buổi chiều, chủ nhiệm giáo dục dẫn theo cờ đỏ tới lớp thị sát.
Ông vừa mới tiến vào phòng học lớp năm, Dương Lưu Thanh sau lưng liền vội vã đẩy cửa đi vào, vừa lúc đối diện với chủ nhiệm giáo dục vừa quay đầu lại.
“Chuông đã vang lên rồi mà em mới đến?! Em đang làm học sinh hay là làm giáo viên vậy hả?”
Chủ nhiệm xụ mặt dạy dỗ Dương Lưu Thanh ước chừng hai phút, đến khi giáo viên tiếng Anh Du Mạn dạy tiết một tới mới buông tha cho Dương Lưu Thanh.
Chỉ là trước lúc đi ông còn không quên kêu cờ đỏ trừ điểm lớp năm.
Trong phòng học lập tức vang lên một mảng thở ngắn than dài.
“Được rồi, không phải là chỉ trừ chút điểm cỏn con thôi sao.”
Du Mạn nhịn không được mà cười, cô tiếp đón Dương Lưu Thanh, “Lần sau nhớ đừng đến muộn nha, về chỗ ngồi đi.”
Mặt mày của Dương Lưu Thanh xanh xao mà gật đầu, trước khi về chỗ ngồi còn nhịn không được mà trừng mắt liếc nhìn Chử Duyên ở hàng phía sau trong phòng học.
Trong lòng hắn oán giận nghĩ: “Đều tại tên này, nhất định phải làm cậu ta trả giá thật đắt mới được.”
......!
Lúc chủ nhiệm giáo dục dạy dỗ Dương Lưu Thanh, Chử Duyên vẫn luôn không nhìn lên phía trước, cậu đang cầm viết chuẩn bị bài mới trong tiết sau.
Nghe được tiếng của Du Mạn, Chử Duyên mới ngẩng đầu lên, không nghĩ tới lại vừa lúc đối diện với ánh mắt của Dương Lưu Thanh khi nhìn qua chỗ của cậu.
Cậu nhịn không được mà giật mình.
Ánh mắt của Dương Lưu Thanh......!Thật giống như là rất hận cậu.
Trong lúc cậu giật mình, Dương Lưu Thanh đã thu hồi tầm mắt, trở về chỗ ngồi.
Chử Duyên không nghĩ ra mà hơi nhíu mày, thật sự không hiểu Dương Lưu Thanh trừng cậu làm gì.
-
Sau khi học xong tiết thứ hai, Chử Duyên đang tổng kết trọng điểm các thầy cô đã giảng trên lớp, đột nhiên Tiêu Trình Trình thực kinh hoảng mà quay đầu lại, duỗi tay đưa điện thoại đến trước mặt cậu.
“Chử Duyên, không ổn! Cậu mau nhìn xem!”
Biểu tình của cậu chàng rất sốt ruột, Chử Duyên chưa từng thấy qua Tiêu Trình Trình như vậy bao giờ.
Trong lòng Chử Duyên “Lộp bộp” một tiếng, có một chút dự cảm xấu.
Tiêu Trình Trình cho cậu xem là một bài viết trên diễn đàn trường, trên đó có biểu tượng đề tài nóng “HOT”.
Chử Duyên nhìn đến tiêu đề thì sửng sốt.
【 giáo viên Chu Hoài Sinh dạy môn toán học khối 11 bên khối khoa học tự nhiên tiết lộ đề cho học sinh, thầy trò hợp tác âm mưu lừa tiền thưởng tiến bộ của nhà trường! 】
LZ: Đầu tiên phải thanh minh rằng tôi không phải là học sinh trong quý trường học, nhưng tôi nghe bạn của tôi trong trường học của mấy người nói chuyện này.
Bản thân cảm thấy rất khó tin, rất khó tưởng tượng được ở trường Trung học số 7 danh hiệu nổi tiếng lâu đời này còn có một loại giao dịch dơ bẩn như vậy công khai xuất hiện!
Chuyện này rất không công bằng với các học sinh nỗ lực học tập khác.
Tôi quyết định thay mặt bạn của tôi tố cáo chuyện này!
LZ: Trước tiên nói về tin tức tôi nghe được từ miệng của bạn tôi: Giáo viên tiết lộ đề, Chu Hoài Sinh.
Học sinh được tiết lộ đề, Chử Duyên.
Học sinh